Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 1043 : Vương tử Khoai Tây 1

Ngày đăng: 01:36 22/04/20


Trên người nàng khí thế quá mạnh mẽ, tác động tới Phương Pháp Tây hồi lâu không thốt ra câu gì được.



Thật sự là lạ, chỉ là một cái hồn phách sao lại có khí tức cường đại khủng bố chứ?



"Ngươi muốn dựng lại linh thể?" nhưng Ô Lạp lại đột nhiên nói.



"Xem ra ngươi biết gì đó." Nguyệt Dạ chuyển hướng hắn, cười nhẹ nhìn người lùn vừa bị rã đông nhưng vẫn lạnh run.



"Ta......" Ô Lạp vốn không muốn nói cái gì nữa, nhưng vừa nhìn thấy băng vũ rực rỡ của Băng Linh Huyễn Điểu từ trên cây hạ xuống liền lập tức nói: "Dựng lại linh thể cũng không phải là việc nhỏ, không chỉ đối kháng với Tư U Cảnh, cũng là hành vi nghịch thiên, sẽ bị trời phạt!"



"Ta không muốn nghe lời này." Nguyệt Dạ lạnh lùng "Ta chỉ muốn biết, dựng lại linh thể có thành được hay không?"



"Cũng được!" Ô Lạp nghiêm túc gật đầu,"Tuy nhiên..."



Quả nhiên Hiên Viên Cẩn không sai, trong lòng nàng thoáng yên tâm một chút.



"Tuy nhiên cái gì?"



Giờ phút này Ô Lạp đã nói ra bí mật lớn nhất, Phương Pháp Tây biết không ngăn cản hắn được, bởi vậy dứt khoát không lên tiếng, nhưng giờ phút này cũng không nhịn được ngẩng đầu liếc nhìn Nguyệt Dạ.



"Dựng lại linh thể, chưa từng ai thành công."



"Trăm năm trước, có người suýt thành công, tuy nhiên nàng thiếu một vị thuốc dẫn!" Ô Lạp tranh công nói.



Nguyệt Dạ tâm tư vừa động, người trăm năm trước dựng lại linh thể không phải là Hiên Viên Cẩn sao?



Nàng suýt thành công, nói cách khác, Thất Phá Đan là hữu hiệu, nhưng thiếu thuốc dẫn!



Nàng sắc mặt bình tĩnh hỏi thăm:"Thiếu thuốc gì dẫn?"



"Một giọt máu của Dạ Vương bệ hạ!" Ô Lạp dương dương tự đắc nói, "Không ai có thể tới gần bệ hạ!"



Nguyệt Dạ hỏi: "Hắn là người chết hay người sống?"



"Đương nhiên là người sống!"



"Vậy thì tốt rồi." nếu là người chết chỉ sợ không chắt được giọt máu nào.



Nguyệt Dạ thả tâm mà cười.



Nhìn trên mặt cô gái kia đột nhiên xuất hiện nụ cười nham hiểm, Ô Lạp cùng Phương Pháp Tây cùng rùng mình.
Chờ bóng đen hoàn toàn áp chế liền nghe thấy Tác Mạng Đằng la hoảng lên, bắt đầu tứ tán chạy trốn.



"Dám vô lễ với vương tử điện hạ, đừng hòng thoát!" Phương Pháp Tây hung hăng nói, bóng đen đã sớm biến ảo thành từng cánh tay thật nhỏ, tóm chặt dưới đầu Tác Mạng Đằng.



Mỗi một dây Tác Mạng Đằng đều bị bắt giữ chỗ yếu hại nhất, không cái dây nào chạy thoát!



Răng rắc... răng rắc...



Tiếng kiêu chói tai không ngừng, đầu của Tác Mạng Đằng đều bị chặt xuống.



Không có đầu, Tác Mạng Đằng giống như rắn giãy dụa quay cuồng, rất nhanh không động đậy.



Một mảnh Rừng rậm Phù Quang lại khôi phục yên lặng như chết...



Không có Tác Mạng Đằng trói buộc, lục hành trên đầu của Chi Chi cũng bị lỏng ra, viên cầu ngủ say từ giữa không trung quay tròn té xuống.



A Lệ Nhã muốn tiến lên đón, nhưng tốc độ bóng đen nhanh hơn, tụ họp lại thành một bàn tay to, nhẹ nhàng nâng thân thể Chi Chi.



"Thật tốt quá! Phương Pháp Tây thật lợi hại!" Nhìn thấy một màn này, Ô Lạp vui vẻ cười rộ lên, thân thể thấp bé quay vòng tròn tại chỗ.



Động tĩnh lớn như vậy, Chi Chi ngủ có say đến mấy cũng tỉnh lại, nhưng hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, xoa hai mắt nghẹn ngào một tiếng, sau đó liền thấy mọi người xung quanh.



"Chi nha!" trong mắt vẫn ngấn lệ rất thương tâm, sau một khắc lập tức ánh lên ánh sáng ngọc!



"Vương tử điện hạ......" Phương Pháp Tây ngẩng đầu lên, trên trán ngưng tụ một tầng mồ hôi, một dúm tóc giữa sừng cũng hoàn toàn tẩm ướt.



Nhưng nhìn thấy Chi Chi bình an vô sự mở mắt, Phương Pháp Tây lộ ra nụ cười cung kính.



Phương Pháp Tây đang muốn biểu đạt kính ý vô thượng cùng với vinh hạnh tìm được nó ở nhân thế thì do dự, cũng may hắn ngưng tụ bóng dáng màu đen khiến Chi Chi bé xíu như khoai tây căn bản là không nhìn thấy hắn.



Chi Chi nhìn thấy đám người Nguyệt Dạ cao hứng không ngừng, nhảy từ bóng đen xuống, nhào tới bên chân Nguyệt Dạ, không có tiền đồ mà ôm bắp chân của nàng chi nha chi nha.



Phương Pháp Tây ở một bên có chút thương tâm xoay người nhìn nó.



"Vương tử điện hạ! Tại hạ Ô Lạp, từ Tư U Cảnh đến nghênh đón ngài trở về!" Ô Lạp vội vàng chạy tới dụ dỗ.



Chi Chi vừa nhìn thấy người lùn sừng trâu thật lớn, khuôn mặt vừa dài vừa xấu liền sợ đến mức lập tức chui vào dưới vạt áo Nguyệt Dạ, buồn cười dùng vạt áo của nàng che hai mắt, dường như muốn để người lùn đáng sợ kia biến mất vậy.



Tất cả mọi người bị cử động của nó chọc cho cười rộ lên, Nến Đỏ cúi người xuống, ôm Chi Chi lên, vỗ nhẹ đầu nó liền ngẩng đầu mỉm cười với Phương Pháp Tây cùng Ô Lạp.