Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 1062 : Không phá thì không xây 2

Ngày đăng: 01:36 22/04/20


Môi mềm mại ấm áp nhẹ nhàng hạ xuống xong, một tràng cười dễ nghe đột nhiên vang lên.



Phong Liên Dực giật mình, lập tức vẻ mặt khổ sở, chậm rãi mở mắt nhìn trước mắt......tiểu hồ ly vẻ mặt vô tội giương mắt nhìn hắn.



"ha ha ha..." Trong phong ấn truyền đến tràng cười của Nguyệt Dạ mang theo hào hứng "Như thế nào, cảm giác gì?"



Phong Liên Dực nghiến răng nói:"Lông xù."



"Ha ha ha" Lần này tiếng cười là từ ngoài cửa sổ truyền đến, dương dương tự đắc, còn có một chút khoái trá.



Đã sớm nhận thấy khí tức không tầm thường tới gần, bởi vậy Phong Liên Dực cũng không quá kinh ngạc, chỉ ôm tiểu hồ ly vào trong lòng, sau đó thờ ơ ngẩng đầu.



Mùi hương hoa thoạt nhiên xẹt qua, vạt áo yêu hồng chậm rãi xuất hiện trên cửa sổ.



Tóc đen tán lạc trên mặt đất, ngọn đèn dầu trong phòng ánh vào khuôn mặt yêu nghiệt mị hoặc, con ngươi hẹp dài như hồ ly nheo lại.



"Nào có dễ dàng cho ngươi đắc thủ như vậy?"



Hiển nhiên là mới vừa tắm rửa, trên sợi tóc hắn vẫn mang theo một chút bọt nước, vạt áo hơi mở, mơ hồ lộ ra da thịt trắng nõn nhẵn nhụi giống như gốm sứ.



Lúc mỹ nhân Yểm nói, khẩu khí chứng tỏ  hắn là chủ nhân của trăm phương ngàn kế bắt được mèo ăn trộm cá, vẻ mặt còn có chút đê tiện.



Nguyệt Dạ bất đắc dĩ ở trong phong ấn lắc đầu, tối nay khống có ánh trăng, nàng dựa vào thuật pháp của Yểm chống đỡ mới có thể duy trì thân thể, ai ngờ hắn tới kịp thời như vậy, xuống tay quá thâm.



Để Phong Liên Dực không thể đắc thủ thì thôi, lại khiến hắn trao nụ hôn thuần khiết cho một con tiểu hồ ly.



Giờ phút này nam nhân mặt ngoài ôn nhu ưu nhã nhưng kì thực nội tâm vô cùng phúc hắc không biết đang suy nghĩ cái gì.



Nhìn hắn buông mắt, dưới làn mi nồng đậm thấp thoáng một đôi mắt màu tím bình tĩnh không gợn sóng, tuyệt sắc khuynh quốc không thua bất luận kẻ nào, dưới ánh đèn hiện ra sắc thái mông lung mê huyễn.



Nguyệt Dạ trong lòng trầm xuống, mơ hồ cảm thấy dự cảm không ổn.



Ngoài cửa sổ đột nhiên có gió nổi lên, nhánh cây trong sân lung lay, lá xanh vừa mọc ra ào ào vang lên.



Yểm đang cười ngẩng đầu lên, liếc nhìn ngoài cửa sổ, trong con ngươi hẹp dài chợt lóe lên ánh sáng đỏ.



Hình như có thứ gì đang từ xa chậm rãi đến gần...



Nhưng dường như không có nguy hiểm gì, Yểm híp mắt, vẫn không nhúc nhích, khóe mắt liếc khuôn mặt không biểu cảm của Phong Liên Dực.




"Tuyệt đối không!"



"Vậy được rồi, ta vốn có mấy lời muốn nói với ngươi. Trước bị phong ấn ta không biết mình là ai, cho nên không nghĩ đến. Hiện tại thật vất vả nghĩ tới, việc vẫn chôn giấu trong lòng ta, muốn chính miệng nói với ngươi."



Nguyệt Dạ có chút tiếc hận lắc đầu.



"Nói cái gì?" trong nháy mắt Yểm hai mắt sáng lên, nhìn chằm chằm nàng, lòng tràn đầy chờ mong.



"Ta hiện tại không muốn nói." Nguyệt Dạ lành lạnh nói.



Yểm tiến lại gần, lấy lòng cười nói: "Nói đi nói đi!"



"Không muốn nói!"



Yểm môi mím thật chặt nhìn nàng, trong con ngươi hồ ly trong suốt lóe vẻ giảo hoạt, giống như đúc vẻ tính kế cùng khôn khéo trước kia.



"Xú nha đầu quả nhiên không hề thay đổi..." Yểm than thở, hai tay bắt đầu chậm rãi kết ấn, đầu ngón tay chợp lóe sáng như ánh trăng, hắn nhẹ nhàng điểm trên trán tiểu hồ ly.



Thân thể tiểu hồ ly hư ảo bắt đầu biến hình, thân thể cô gái chậm rãi xuất hiện, da thịt trắng noãn, hai chân thon dài...



Yểm sửng sốt một chút, đột nhiên trong lòng vừa động muốn cẩn thận nhìn, song Phong Liên Dực dường như sớm dự liệu lại giương tay vung áo choàng lên, chậm rãi bao vây thân hình cô gái đang hình thành lại.



"Hừ!" Yểm sắc mặt xanh mét hừ mạnh một tiếng, không chiếm được lợi thế, ngay cả nhìn cũng không cho nhìn!



Nguyệt Dạ tựa vào trong lòng Phong Liên Dực, ha ha cười không ngừng.



Yểm một tay kéo lấy nàng, ghen tuông bay đầy trời "Nói đi, ngươi có lời gì muốn nói với ta?"



Nguyệt Dạ nhẹ nhàng liếc hắn, đang muốn mở miệng nói hai câu đùa giỡn chọc tức hắn, đột nhiên Phong Liên Dực đứng lên, vẻ mặt mang cười thoáng có chút nghiêm nghị.



"Làm sao vậy?" Nhìn thấy vẻ mặt hắn như vậy, Nguyệt Dạ trầm xuống, trong lòng biết hắn luôn luôn lãnh đạm an tĩnh như nước, rất ít gặp phải vẻ mặt khiếp sợ như vậy.



Mi tâm nhíu chặt, một cảm giác kỳ dị dâng lên trong lòng, hắn không kịp giải thích, chỉ bước tới trong phòng mơ hồ thoáng hiện ánh sáng đỏ từ Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh.



Thấy thế, Nguyệt Dạ cũng muốn đi theo, lại bị Yểm duỗi tay ngăn cản, "Ngươi đứng ở đây đừng nhúc nhích."



Ngay cả Yểm cũng có ngữ khí nghiêm túc trầm xuống, Nguyệt Dạ giật mình, thực lực trạng thái linh hồn của nàng tương đối yếu kém, đối với một ít khí tức cường đại đúng là không cảm giác được.