Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 1072 : Đại phá sát cảnh 3

Ngày đăng: 01:36 22/04/20


Nàng cũng nói như vậy, Phong Liên Dực ăn thua thiệt còn có thể thế nào? Thoát ly khỏi phong ấn trong thân thể tiểu hồ ly, nàng kỳ thật mới là hồ ly giảo hoạt a!



"Không đau, không hề đau chút nào."



So sánh với nỗi đau mất đi nàng thì chút đau nhức này tính là gì.



Có thể để nàng làm nũng bên người, lập tức chết cũng cam nguyện, đau một chút có sao?



Gió bão tàn phá bừa bãi giữa không trung, hai người ôm chặt nhau, thân thể linh hoạt, rất ăn ý tránh tất cả gió tập kích tới, rơi trên mặt đất, chợt lóe thân trốn sau một tòa núi đá.



Mà trên núi đá, nhìn một màn này Yểm đột nhiên hiểu ra gì đó, bước chân tiến tới trước đột nhiên dừng lại.



Trong lòng nặng trịch như bị ngàn cân đá đè nặng.



Tại sao lần nào cũng thấy nàng trước tiên, nhưng lại không nhận ra nàng chứ?



Hiểu rõ nàng như vậy, thích nàng như vậy, nhưng hết lần này đến lần khác bỏ qua nàng......



Trong lòng đột nhiên khó chịu muốn chết, Yểm kiềm nén xúc động, mím môi yên lặng đứng.



Phía dưới núi đá hai người đã trải qua đủ loại sóng gió rốt cuộc gặp lại, không cần nhiều lời tâm sự, chỉ nghe tiếng cười trầm thấp của đối phương đã hiểu.



Hắn chờ rất khổ cực, tìm được nàng cũng rất khổ cực.



Nhưng ai cũng biết, nói nhảm nhiều làm gì?



Bởi vậy, sau khi cùng nhau cười, Nguyệt Dạ đã nói: "Sát cảnh là ảo thuật của Quân Ly, ảo thuật cường đại phụ thuộc vào môi giới để thi hành, chỉ cần phá hủy môi giới thì có thể hóa giải ảo thuật."



Trong lúc sống còn, bọn họ không thể lãng phí nhiều thời gian, bởi vậy Nguyệt Dạ vừa mở miệng liền nói ra trọng điểm.



"Môi giới?" Nghe vậy, Phong Liên Dực lập tức ngẩng đầu, nhìn khe nứt chảy ra máu tươi đậm đặc trên bầu trời.



Nguyệt Dạ mỉm cười gật đầu: "Ngươi đã nghĩ giống ta".



"Hừ!"



Hai người vừa nói, một tiếng hừ lạnh từ phía sau vang lên, Yểm chậm rãi thong thả bước tới, hơi khinh thường cười nhạo một tiếng bọn họ.



Âm điệu quen thuộc khiến Nguyệt Dạ buông lỏng tâm tình một chút, mỉm cười quay đầu lại nói:"Yểm các hạ có gì chỉ giáo?"



"Nếu muốn lãnh giáo Bổn đại nhân, còn không mau lại đây đấm chân bóp vai cho Bổn đại nhân!"
Lúc này nàng cũng không hiểu kế hoạch của Nguyệt Dạ, bởi vậy chỉ có thể lặng lẽ xem cuộc chiến ở phía xa, không dám hành động.



Trong hố sâu, hơi nước rốt cuộc tán đi, bóng dáng hai người cũng chậm rãi lộ ra.



Mặt đối mặt, tuy cách xa nhau hơn mười trượng, nhưng khí tức trên người cường đại khiến khắp rừng rậm cũng yên tĩnh bất động, không có bất cứ con linh thú nào dám tới gần.



Sợi tóc bạch kim bay múa, Lệ Tà ngước con ngươi màu tím nhạt lên nhìn về phía nam tử mặc hắc bào vẫn bình tĩnh thong dong.



Không ngờ mới ngắn ngủn một năm không gặp, thực lực Quân Ly đã trở nên cường đại sâu không lường được như thế!



So với trước kia, loại thực lực khủng bố này hẳn là gấp vô số lần.



Nam tử mặc y bào màu đen phát ra khí tức loáng thoáng có vài phần quen thuộc.



Lệ Tà trầm tư nghĩ, đột nhiên đồ đằng trên mặt hiện rõ lên, ánh mắt ngưng tụ: Là hắn!



Không, khí tức này không phải hắn!!



Năm đó ma thú gây thiên hạ đại loạn cũng có khí tức khủng bố như vậy, Quân Ly cùng khí tức ma thú giống nhau như đúc, chỉ hơi khác một chút.



Quân Ly dường như còn mạnh hơn vài phần con ma thú ngày đó!



"Linh tôn các hạ, ta chỉ vì Tu La vương mà đến, chỉ cần thả bệ hạ, Thành Tu La cùng ngươi không nợ nần gì nhau." Mặc dù trong lòng trào sóng mãnh liệt, song Lệ Tà mở miệng vẫn bình tĩnh.



Nghe vậy, Quân Ly thản nhiên ngước mắt, đôi mắt yêu dị đỏ như máu càng thêm tà ác khiến Lệ Tà suy nghĩ càng sâu.



"Tu La vương?" Quân Ly thản nhiên nói, "Không chịu đoạn tình tuyệt ái thì gọi gì là Tu La vương?"



"Đây là chuyện của Thành Tu La, không cần các hạ lo lắng."



"Muốn mạng sống của hắn, dùng Thiên Quỳ đến đổi lại đi."



Lệ Tà ngẩn ra, lập tức cau mày nói: "Ma thú Đia ngục là một trong bốn ma thu thú của Thành Tu La, sẽ không dễ dàng ra khỏi Thành Tu La."



"Cô ta không ra được thì ta bắt cô ta ra."



"Ý các hạ là muốn đối địch với Thành Tu La sao?" Lệ Tà cả giận nói.



"Đúng thì sao?" Thành Tu La trong mắt hắn chẳng là gì trong mắt hắn?