Phượng Nghịch Thiên Hạ
Chương 1080 : Phù Du nửa tấc 2
Ngày đăng: 01:36 22/04/20
"Điện Quang Diệu là chỗ ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?" Thiên đại Đông nhi quát lạnh một tiếng, đột nhiên từ trong nội thất lướt ra.
Một cơn gió mạnh xẹt qua! Trong phòng ngọn đèn dầu sáng ngời cũng lay động một chút!
Nhìn thấy người đến không động thủ mà chỉ cầm tài liệu về đôi mắt của Bắc Nguyệt quận chúa thì thiên đại Đông nhi giật mình.
Trong lòng dâng lên hy vọng khiến nàng càng không muốn thả người kia đi.
Nhưng tốc độ của nàng nhanh cũng không thể sánh được Nguyệt Dạ tốc độ luôn luôn kinh người?
Nàng mới ra thì Nguyệt Dạ đã rời khỏi phòng!
Thiên đại Đông nhi nhíu mi tâm, đột nhiên hai tay kết ấn, lòng bàn tay tạo thành chữ thập, quát khẽ một tiếng.
Trong viện tiếng ầm ầm vang lên!
Núi lở đất nứt, tường viện khuynh đảo, trên mặt đất thổ nhưỡng như núi non đột nhiên dâng lên đứng sừng sững trước mặt!
Nguyệt Dạ dừng bước chân lại, bất đắc dĩ lui về phía sau từng bước, đất dưới chân nghiêng suýt khiến nàng đứng không vững!
Hừ, thật sự muốn động thủ sao?
Bỏ tài liệu vào nạp giới, nàng nhếch khóe môi, nếu vậy hôm nay xem thực lực của thiên đại Đông nhi rốt cuộc phát triển đến tình trạng gì đi!
Tiếng xé gió hùng hậu sắc bén thẳng thấu phía sau lưng!
Nguyệt Dạ nhẹ nhàng xoay thân, dưới chân giẫm băng tuyết hướng một bên khác.
Thân thể của nàng chuyển trở lại, trong lòng thiên đại Đông nhi vẫn mong chờ nhìn thấy tướng mạo của nàng, lúc nhìn rõ thì thất vọng.
Nàng tưởng rằng......
Trong lòng chua xót, biết Hoàng Bắc Nguyệt trước kia sẽ không còn trở về, thiên đại Đông nhi khẽ quát một tiếng, một thanh huyền hoàng kiếm xuất hiện trong tay, trên kiếm nguyên khí thổ lượn lờ, theo động tác của nàng, bùn đất từ mặt đất chất lên, khí thế như dời sông lấp biển.
"Ngươi tưởng chỉ có ngươi có thể khống chế nguyên khí thổ sao?" Nguyệt Dạ khẽ cười một tiếng, không lấy ra vũ khí, một tay kết ấn, trong không khí chợt hiện lên ánh sáng bùa chú.
Trong lúc đó, núi đất đè vào đỉnh đầu nàng lập tức sụp đổ tan tành.
Thiên đại Đông nhi ngẩn ra, lạnh lùng nói: "Không ngờ là một vị cao thủ thuộc tính thổ!"
Vừa rồi cảm giác tốc độ nàng cực nhanh, năng lực ẩn giấu hơi thở mạnh như thế, nhất định là nguyên khí phong, không ngờ lại đọ sức cùng cao thủ phòng ngự thuộc tính thổ!
Thật sự ngoài ý muốn.
"Cùng là thuộc tính thổ, ngươi có thể là đối thủ của ta sao?" Nguyệt Dạ nhếch môi, có chút khiêu khích nói.
"Hừ! Đừng xem thường người khác!" Thiên đại Đông nhi rất nhanh vung kiếm, niệm ngự thú quyết, trong núi đất khuynh đảo, một con thú thật lớn nguyên khí thổ rống lên!
Thiên đại Đông nhi triệu hồi thú - Cự Tê Giáp Long!
Trước kia đã lĩnh giáo lực phòng ngự cùng lực công kích đều rất mạnh mẽ!
Tuy nhiên bị bại một lần sẽ không bại lần tiếp theo, hình thành một tòa lá chắn nguyên khí thổ không gì phá nổi!
Tay Cự Tê Giáp Long bị ngăn lại, phản chấn trở về!
Thiên đại Đông nhi nhíu chặt mi lại, cánh tay mơ hồ tê dại, không ngờ người này thực lực lợi hại như vậy!
Trong đầu đang nghĩ tới, đột nhiên người trong lá chắn phi thân nhảy lên, bóng dáng linh hoạt mạnh mẽ như chim én lướt qua mặt hồ.
Trong không khí mấy động tác biến ảo, hai chân liên tục đá đến chỗ nàng!
Kiếm trong tay Thiên đại Đông nhi lập tức biến thành một tấm chắn thật lớn màu đất, ngăn trở quanh người!
Một chân Nguyệt Dạ nặng nề đá vào trong tấm chắn, trên chân tự nhiên có nguyên khí thổ bảo vệ, nhưng một đá vẫn cảm giác đập vào thép nguội, đau đến mức nàng lặng lẽ hít một hơi khí lạnh.
"Nếu ta nói không thì sao?" Quân Ly cười lạnh hỏi.
Không có lời nói, trả lời hắn là một sóng chớp dày đặc màu đen, thiếu niên kia mím môi, vốn không thích mở miệng, chọc giận hắn chẳng khác nào muốn nếm thử mùi vị chết chóc.
Quân Ly linh hoạt né tránh, song ánh chớp long trời lở đất không có cực nhỏ khe hở, từ bốn phương tám hướng vọt tới.
Thân thủ hắn có thể toàn bộ tránh thoát, nhưng y phục trên người cũng bị ánh chớp lan đến, lập tức bị đốt thành tro bụi!
Quân Ly lắc mình thoát khỏi ánh chớp dày đặc, cúi đầu liếc nhìn ống tay áo bị đốt hủy bên trái, ánh mắt lóe sắc lạnh.
"Thần chết của Điện Quang Diệu, danh bất hư truyền."
Mặc Liên theo dõi hắn "Tới gần nàng, chết!"
"Tiểu tử cuồng vọng." Quân Ly một tiếng cười khẽ, "Ngươi khiến ta càng hứng thú với nha đầu kia."
Mặc Liên sát khí tăng lên, nhưng Quân Ly lại xoay người, lạnh lùng liếc hắn "Chờ ta từ Thành Tu La trở về thì lại thăm cô ta đi."
Bóng tối lại che ngập bầu trời mà đến, trong nháy mắt, Quân Ly đã không thấy tăm hơi.
Mặc Liên nhíu chặt mày, nhìn bốn phía, không có cực nhỏ khí tức người nọ, quả nhiên là rời đi.
Người này...
"Hắn gọi Quân Ly, là triệu hồi thú của Hiên Viên Vấn Thiên - phụ thân Hoàng Bắc Nguyệt. Sau khi Hiên Viên Vấn Thiên chết, hắn bị Vạn Thú Vô Cương phản phệ, do thần nhập ma, mất đi bản thân."
Giọng nói mang theo ý cười chậm rãi vang lên phía sau, không cần quay đầu lại cũng biết là Mạnh Kỳ Thiên.
Mặc Liên lẳng lặng nghe, Mạnh Kỳ Thiên đi tới sóng vai đứng cùng hắn.
"Hắn hiện tại đã hoàn toàn mất đi bản thân, đã không có cảm tình. Hắn trước kia là sư phụ Hoàng Bắc Nguyệt, dạy cô ấy, bảo vệ cô ấy, nhưng hiện tại hắn muốn giết cô ấy."
"Vì sao?" Tiếng nói tái nhợt trống rỗng thấp giọng hỏi.
Mạnh Kỳ Thiên nói: "Bởi vì cô ấy mang Vạn Thú Vô Cương, tựa như năm đó Yểm điên cuồng công kích Hiên Viên Vấn Thiên, khiến hắn sau khi chết phải triệu hồi hắc thủy cấm lao. Hiện tại Quân Ly cũng sẽ đối với Hoàng Bắc Nguyệt như vậy."
Vừa nói, Mạnh Kỳ Thiên không nhịn được cười khổ "Không ai biết bọn họ hận Vạn Thú Vô Cương đến nhường nào."
"Vậy Nguyệt......"
"Mặc Liên, hôm nay Trên Đại lục Tạp Nhĩ Tháp, Phong Liên Dực cự tuyệt đoạn tình tuyệt ái, Yểm thực lực giảm mạnh vì hắc thủy cấm lao mà chuyển sang thành Bùa phong ấn thú. Hoàng Bắc Nguyệt tuy có Vạn Thú Vô Cương, nhưng sau khi phong ấn Quân Ly chỉ sợ cũng rơi vào kết quả giống Hiên Viên Vấn Thiên."
"Không thể!" Mặc Liên đột nhiên lắc đầu, hắn không chấp nhận được Nguyệt biến mất một lần nữa.
Nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ cùng cẩn thận của hắn, Mạnh Kỳ Thiên thở dài nói: "Có thể đối phó với Quân Ly có lẽ chỉ còn có ngươi."
"Ta, đánh không lại." Mặc Liên uể oải, vừa rồi vội vã so chiêu, mặc dù đối phương không ra tay, tuy nhiên lấy cảm ứng của hắn, nếu Quân Ly ra tay thì hắn cũng sẽ có chuyện.
"Ngươi bây giờ không đánh lại được, nhưng sau khi mở ra bốn thanh vô cực thiên khóa, ngươi......" Nhớ ngày đó hắn đánh chết Hoàng Bắc Nguyệt, gọn gàng dứt khoát, một chiêu bị mất mạng, tin tưởng tất cả mọi người vẫn sợ hãi đi!
Khi đó Hoàng Bắc Nguyệt lợi hại thế nào, ngay cả Tống Mịch cũng không phải đối thủ của nàng, nhưng dưới tay Mặc Liên lại căn bản không kịp trở tay.
Mặc Liên sau khi mở ra bốn thanh vô cực thiên khóa thật rất đáng sợ!
Nghe Mạnh Kỳ Thiên nói, Mặc Liên đột nhiên nhớ tới tình cảnh lúc đầu, sắc mặt vốn tái nhợt, trong nháy mắt lại càng cực kỳ khó coi.
"Không được!" Mặc Liên quả quyết nói, hắn hiểu rõ sau khi mở bốn thanh vô cực thiên khóa ra, hắn giống Quân Ly sẽ mất đi bản thân, căn bản không biết gì hết.
Đến lúc đó, hắn cũng không biết bản thân sẽ đả thương ai.
Tựa hồ đã sớm ngờ tới Mặc Liên sẽ phản đối, Mạnh Kỳ Thiên cười rộ lên: "Ta biết, đây chỉ là đề nghị của ta mà thôi. Quân Ly hiện tại đi Thành Tu La, chắc là vì thức tỉnh Ma thú Đia ngục Thiên Quỳ. Lúc hắn mang về Thiên Quỳ hẳn sẽ có động tác lớn, trước đó ta sẽ nghĩ cách khác, ngươi yên tâm."
Mặc Liên gật đầu, có thể thấy hắn rất tín nhiệm Mạnh Kỳ Thiên.
**** Bắc Nguyệt hoàng triều ****