Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 1082 : Thuật Dời đi 2

Ngày đăng: 01:36 22/04/20


Ngoài cửa sổ trời đã sáng.



Lặng lẽ thở dài một hơi, xem ra đúng là tâm tình quá khẩn trương, suy nghĩ nhiều quá.



Nguyệt Dạ xoa huyệt Thái Dương đứng lên, đại khái ngủ không được ngon giấc, mí mắt nhảy liên tục, giật mình một cái, nàng đột nhiên mở cửa lao ra!



Ngoài căn phòng của Bắc Nguyệt quận chúa, thủ vệ vừa vặn đổi thành A Tát Lôi cùng một thiếu niên ít tuổi nhất, hai người tinh thần chấn hưng đứng, không hề có chuyện gì xảy ra.



Nguyệt Dạ thở hồng hộc đứng trong viện, suy nghĩ nhiều quá, nhất định là suy nghĩ nhiều quá.



"Vương, dậy sớm vậy sao?" A Tát Lôi cười hỏi.



Nguyệt Dạ lau một chút mồ hôi lạnh trên trán, cười gật đầu: "Khổ cực các ngươi, ban đêm không xảy ra chuyện gì chứ?"



"Vương yên tâm, không có chuyện gì xảy ra cả."



Nguyệt Dạ đi qua, A Tát Lôi một bên mở cửa, một bên quay đầu lại nhìn nàng nói: "Nến Đỏ đã trở về, cô ấy đã nói cho Thái tử Chiến Dã, thái tử bảo vương cứ thoải mái làm việc, không cần lo lắng những chuyện khác."



Cửa phòng không khóa, chỉ cần đẩy một chút sẽ mở, nhưng A Tát Lôi dùng sức đẩy cũng không ra liền nghi hoặc.



"Chẳng lẽ khóa trái từ bên trong?" Người của bọn họ ngày đêm thủ vệ, Bắc Nguyệt quận chúa nếu khóa cửa thì nhất định bọn họ sẽ nghe được động tĩnh.



Cho nên không thể bị khóa! Nhất định là bị thứ gì đó chống đỡ!



A Tát Lôi trên tay âm thầm ngưng tụ nguyên khí đẩy ra, nhìn thấy bộ dáng của hắn, Nguyệt Dạ đã sớm nhíu mi, nghĩ đến cái gì đó lập tức hô: "Đừng đẩy..."



Vừa dứt lời, A Tát Lôi đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, cả người bị một ực lượng phản chấn hất ra.



Lực lượng quá mạnh mẽ, sau khi A Tát Lôi rơi xuống đất trực tiếp nhổ ra một bãi máu.



Mà cánh cửa kia cũng bị lực lượng đánh văng ra, tưởng rằng sẽ chứng kiến hình ảnh kinh tâm động phách nên Nguyệt Dạ phản xạ có điều kiện híp mắt lại.



Song, trong phòng rất bình tĩnh, liếc mắt nhìn qua cũng không có chỗ nào bất thường.



Để thiếu niên nâng A Tát Lôi dậy, nàng đi tới cửa.



"Chủ nhân cẩn thận một chút, lực lượng rất khổng lồ." A Tát Lôi đỡ ngực đau nhức, cắn răng nói.



"Là kết giới." Nguyệt Dạ đi tới cửa, giơ tay lên, nhẹ nhàng đụng vào một vách tường vô hình.



Không dùng sức mạnh với kết giới thì kết giới cũng sẽ không chủ động công kích.




Nến Đỏ đứng ở trước mặt nàng, mỉm cười với nàng.



Bắc Nguyệt quận chúa rụt thân thể, nhỏ giọng hỏi: "Đây, đây là đâu? Đôi mắt của ta......"



Đợi nàng chậm rãi thấy rõ tình huống trong phòng, trên vách tường cùng sàn nhà đầy huyết chú quái dị khiến nàng sợ đến tái mặt, thân thể cuộn lại, cuống quít lui về phía sau.



Giường lớn như vậy, nàng thoáng cái lùi tới bên bờ, thân thể vừa lệch ra suýt ngã xuống.



Nguyệt Dạ giơ tay lên đỡ nàng, giật mình thấy sau lưng có người, Bắc Nguyệt quận chúa lập tức sợ hãi hô to: "Đừng có giết ta! Van cầu các ngươi!"



Nhìn bộ dáng cô ấy nhu nhược nhát gan như vậy, Nguyệt Dạ đột nhiên cảm giác bi ai, quá khứ nàng cố gắng như vậy, hiện tại cũng liều lĩnh dọn đường cho cô ấy, vậy mà cô ấy vẫn... không hiểu chút nào sao?



Thế lực phía sau cô ấy, đưa mắt cả Đại lục Tạp Nhĩ Tháp cũng không ai sánh vai vai được, ai dám đắc tội thì chỉ có chết.



Yểm vì cô ấy biến thành như vậy, nhưng cứu được ánh mắt của cô ấy chứ không có cách nào cứu được suy nghĩ trong lòng cô ấy.



"Đừng sợ." Nguyệt Dạ hít sâu một hơi, giọng nói chậm rãi bình tĩnh trở lại "Ta là Hí Thiên, được Thái tử Chiến Dã nhờ vả, điều trị mắt cho quận chúa."



Bắc Nguyệt quận chúa ngẩn ra, chậm rãi ngẩng đầu đánh giá nàng.



Thiếu nữ trước mắt cùng tuổi với nàng, tóc đen như mực, làn da trắng nõn, đôi mắt đen nhánh thanh lạnh khiếp người, khí tức cường giả trên người khiến kẻ khác cảm phục giống như vương giả, nhìn mà phát khiếp.



Nghe được cái tên Chiến Dã, nàng lớn gan hơn một chút: "Ngươi thật sự là Hí Thiên?"



"Giọng nói của ta, quận chúa không nhận ra sao?" Nguyệt Dạ cố gắng nói dịu dàng: "Ngươi bây giờ có thể nhìn thấy ta, ít nhất nói rõ ta thật sự giúp được ngươi."



"Ta thấy" Bắc Nguyệt quận chúa ngượng ngùng gật đầu, ngón tay cẩn thận sờ soạng hai mắt của mình "Ngại quá, vừa rồi ta......"



"Không sao, ngươi có thể nhìn thấy là tốt rồi." Nguyệt Dạ quay đầu ra hiệu với Nến Đỏ, Nến Đỏ hiểu ý nói: "Quận chúa nếu có thể nhìn thấy, trước hết ta tiễn ngài trở về, để tránh thái tử điện hạ cùng thiếu gia Lạc Lạc lo lắng."



Bắc Nguyệt quận chúa nghe lời gật đầu, tựa vào tay Nến Đỏ rời khỏi giường, bởi vì có thể nhìn thấy nên hắn trong lòng nhảy nhót.



"Hí Thiên đại nhân, cám ơn ngươi! Ta......"



"Không cần cám ơn ta, đây là trách nhiệm của ta."



Trách nhiệm?



Bắc Nguyệt quận chúa hơi mê hoặc muốn hỏi nàng, nhưng nhìn khí tràng lạnh lùng trên người nàng liền khiếp đảm không dám mở miệng, chậm rãi đi theo Nến Đỏ ra ngoài.