Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 1084 : Thuật Dời đi 4

Ngày đăng: 01:36 22/04/20


"Ha ha ha! Ta lừa gạt ngươi, ngươi lại tin thật! Đứa ngốc!" Tiếng cười của Yểm bừa bãi kiêu ngạo vang vọng giữa không trung.



Nguyệt Dạ nhanh chóng rơi xuống, may là có Băng Linh Huyễn Điểu, lúc nàng sắp nện xuống đất đã liều mạng đập cánh xẹt qua mặt đất.



Nhưng vừa rồi sức mạnh chém xuống khiến tay trái nàng tê liệt, giờ phút này ngay cả chuôi đao cũng không cầm được.



Môi cắn nát, nàng không cam lòng ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn.



"Nhìn cái gì vậy? Bổn đại gia biết Hoàng Bắc Nguyệt là muốn giết cô ta! Xú nha đầu ngươi dám tự nhận là cô ta thì ngay cả ngươi ta cũng giết"



"Không ngờ ngươi quên cả điều này." Nguyệt Dạ thê lương cười rộ lên.



Nghe ngữ điệu của nàng có vị trào phúng, Yểm nhíu mày hỏi: "Xú nha đầu ngươi có ý gì?"



Nguyệt Dạ không giải thích nhiều, chỉ lấy Vạn Thú Vô Cương từ nạo giới ra, nắm trong lòng bàn tay cuốn lại để hắn nhìn.



"Đây là cái gì không cần ta nói chứ?"



"Vạn Thú Vô Cương!" Yểm hung hăng nhìn chằm chằm hắc ngọc trong tay nàng, sát khí trong mắt đột nhiên nặng vài phần "Xú nha đầu, ngươi lấy nó ở đâu".



"Hỏi làm gì? Hiện tại Bắc Nguyệt quận chúa chỉ là một cái xác không mà thôi, ta mới là Hoàng Bắc Nguyệt thực sự!" Nguyệt Dạ híp mắt cười lạnh, "Mà nay ta dựng lại linh thể từ Thất Phá Đan của Hiên Viên Cẩn, điều này ta và ngươi hiểu rõ đúng không?"



Yểm hoảng hốt nghĩ, Hiên Viên Cẩn, Thất Phá Đan......



Trong óc, những trí nhớ quả thật như ẩn như hiện, nhưng mỗi khi hắn muốn nhớ lại thì hình ảnh lại nổ tung, khiến hắn không thể kích động!



"Ngươi là Hoàng Bắc Nguyệt, ta giết ngươi là được!" Yểm tràn ngập lệ khí nói, lưỡi hái cuốn tới, công kích nàng một lần nữa.



Nguyệt Dạ vừa vuốt vết máu ở khóe miệng, đứng lên, trong hắc khí của Vạn Thú Vô Cương, một ánh chớp lóe ra, kéo dài tới!



"Roi Lôi Thần!" Ánh chớp bùng lên, hắc khí mơ hồ hỗn loạn theo roi vung lên, không khí bốn phía rõ ràng đều bị ảnh hưởng lưu động.



Yểm ngẩn ra, lưỡi hái bị Roi Lôi Thần cuốn lấy, hắn muốn kéo trở về nhưng nha đầu này khí lực bỗng nhiên tăng mạnh, nắm chặt không buông tay!



Thừa dịp giằng co, Nguyệt Dạ nghiêng người bay lên một cước, đá eo hắn, song chưa tới gần liền có vô số hoa hồng hiện lên chặn chân nàng lại.



"Không biết tự lượng sức mình!" Yểm khinh miệt nhìn nàng, lưỡi hái đột nhiên thu nhỏ lại, thoát khỏi Roi Lôi Thần, trong nháy mắt lại biến lớn.



Ánh mắt Nguyệt Dạ chợt lóe, thân thể đột nhiên đẩy ra, Roi Lôi Thần cũng biến ảo mấy chục góc độ khác nhau, vứt hướng tới Yểm!




Bọn họ chưa từng giảm lòng tin vào vương, có nàng ở đây thì hết thảy cũng không có vấn đề!



Dặn dò mọi người tự đi làm chuyện của mình, sắp đặt di thể ba người kia thích đáng, Nguyệt Dạ mới xoay người, nhìn thấy Phong Liên Dực vẫn lặng lẽ đứng trước cửa sân.



Nàng chậm rãi đi tới trước mặt hắn, quay mắt về phía hắn, không cần giả bộ mạnh mẽ tươi cười cùng hào hiệp, hắn cũng biết bộ dáng nàng thế nào.



"Ta thật không ngờ, Thuật Dời đi không cướp bất cứ thứ gì trên người Yểm, nhưng lại đoạt đi bản thân hắn." Có chút tự giễu lắc đầu cười.



Nàng tưởng lấy vật đổi vật, đồng giá trao đổi, Thuật Dời đi chỉ cướp khí quan tương ứng trên thân thể.



Cho nên nàng đoạt cặp mắt của Tiêu Linh, thậm chí ngay cả từ bỏ một bộ phận trên người cũng sẵn sàng.



Nhưng châm chọc chính là Thuật Dời đi căn bản không giống nàng nghĩ. Nàng rốt cuộc hiểu vì sao Điện Quang Diệu liệt nó vào cấm thuật, bởi vì nó cướp đi là thứ người kia sợ mất đi nhất.



Nàng hiện tại nhớ tới mà lạnh cả người, nếu lúc đầu nàng tự mình thi hành Thuật Dời đi thì nàng sẽ mất cái gì?



Yểm ra khỏi hắc thủy cấm lao vẫn nơm nớp lo sợ, bởi vì hắn từng hóa hồn, do thần nhập ma, hắn sợ biến thành trước kia cho nên vẫn cẩn thận bảo tồn bản thân chính mình.



Mặc dù hắn chưa bao giờ nói, nhưng trong lòng Nguyệt Dạ hiểu, kỳ thật hắn không muốn biến trở về trước kia.



Hắn vốn chính là thần thú tôn quý, kiêu ngạo tự phụ, sao lại nguyện ý rơi xuống thành ma?



Đột nhiên cảm giác mí mắt vừa chua xót vừa nặng, nàng cúi đầu tựa vào vai hắn, thì thào nói: "Hắn đã sớm biết điều kiện của Thuật Dời đi, nhưng không khuyên ta được nên tự mình thi triển thuật, ta rốt cuộc làm sai chuyện gì?"



Một đôi tay đột nhiên cầm bả vai của nàng, kiên định ôm nàng,"Những chuyện nàng làm đều đúng, không hề sai chút nào."



"Vậy ai sai đây?" Nguyệt Dạ kích động hỏi ngược lại, "là ông trời sao? ta Hoàng Bắc Nguyệt kiếp này không tin thần linh! Nếu có thần, tại sao không đối sử tốt với con dân? Tại sao trong cuộc sống có nhiều cực khổ như vậy?"



Phong Liên Dực thở dài, thấp giọng nói: "Chẳng ai sai hết, ta cũng không tin thần linh trên trời, nhưng ngươi không thể không tin chính mình."



"Ta tin chính mình!" Nàng ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ bừng yên lặng nhìn hắn, "Việc đã đến nước này không vãn hồi được, ta chỉ có thể dùng hết khả năng làm việc mà ta nên làm".



Phong Liên Dực gật đầu "Như vậy tốt nhất."



Nhìn nàng tự tin trở lại, trong lòng hắn cũng yên tâm một chút, nàng quả nhiên không phải người dễ gục ngã như vậy.



*** Bắc Nguyệt hoàng triều ***