Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 1099 : Thành trì mặt trời lặn 5

Ngày đăng: 01:37 22/04/20


Chú ấn Phong nàng chưa đạt được, hiện tại sẽ không xui xẻo xông vào địa bàn của cao thủ thuộc tính Phong chứ?



Dừng bước chân lại, ánh mắt thanh lạnh lướt qua xung quanh, Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói:"Mời các hạ hiện thân đi."



Sau một lúc an tĩnh liền có tiếng gió thổi, gió nhẹ nhàng phất động làn tóc, một cỗ cảm giác quen thuộc thản nhiên nhẹ nhàng trêu chọc thần kinh.



Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu, giật mình, đột nhiên trên ngón tay lửa cháy tăng vọt, đột nhiên vọt về phía trước!



Lửa cháy chiếu sáng nơi đó, một bóng dánh thanh cao xa cách chậm rãi xoay người lại, y phục trắng toát, khuynh quốc khuynh thành, đôi mắt lạnh lùng nhìn nàng.



"Ta chờ ngươi đã lâu."



Trái tim nhảy mạnh, trong nháy mắt nàng suýt quên cả thở, chỉ có thể kinh ngạc nhìn hắn,"Ngươi chờ ta ở đây làm gì?".



"Ngươi nói xem?" Con ngươi màu tím nhạt lạnh lùng liếc nàng một cái.



Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên cảm giác phía sau bất thường, muốn hành động nhưng có một bàn tay đè lại bả vai của nàng!



Nhìn thấy sợi tóc tuyết trắng bị gió thổi đến trước mắt, Hoàng Bắc Nguyệt biết người đè lại là Lệ Tà, khí tức âm lãnh thuộc về ma thú khiến thân thể phát lạnh.



"Buông ra!" Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng đẩy tay hắn,"Ta hiện tại không rảnh, có chuyện gì nói sau!"



Đôi mắt tím nhìn về phía nàng hiện lên chút thất vọng cùng đau đớn, lập tức bị lạnh lùng đùa cợt thay thế "Hoàng Bắc Nguyệt, lần này rơi vào tay ta, sẽ không có lần sau."



Hắn sau khi nói xong, Lệ Tà lần nữa đưa tay đè lại bả vai của nàng, lúc này lực đạo lớn hơn nên nàng không dãy ra thành công, trong lòng càng tức giận.



Không chỉ phẫn nộ, mà trong lòng càng đau thương hơn. Nàng chưa từng nghĩ ngoại trừ đoạn tình tuyệt ái còn có phương thức dứt khoát như vậy giữa bọn họ!



"Phong Liên Dực! Ta nói lại lần nữa ta không rảnh! Ngươi đừng chọc ta được không?"



Phong Liên Dực khóe miệng vung lên, ý cười lạnh bạc chậm rãi ẩn hiện,"Ngươi coi ta cái gì? Gọi đến thì đến, bảo đi thì đi, là triệu hồi thú hay là nô bộc của ngươi? Hoàng Bắc Nguyệt, lúc ngươi cao hứng có thể thuận tiện trêu chọc ta một chút. Ngươi mất hứng có thể vứt bỏ ta đi đâu. Ta yêu ngươi, nhưng ngươi lại tùy lúc biến thành vũ khí thương tổn ta, đúng không?"



"Ta chưa từng nghĩ như vậy!" Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ nhàng mím môi, trong lòng rất áy náy, cho nên không thể cất tiếng giải thích.



Nhưng nàng chưa từng đem tình cảm của hắn trở thành vũ khí thương tổn hắn, sao hắn có thể nói như vậy?



"Ngươi không nghĩ như vậy thì hiện tại theo ta đi." Phong Liên Dực vươn tay với nàng.



Hoàng Bắc Nguyệt vẫn không nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn hắn trong chốc lát, mới chậm rãi lắc đầu "Hiện tại không được."



Trong ánh lửa chớp động, nụ cười trên mặt hắn mang theo lạnh lùng châm chọc, "Xem đi, ngươi chính là như vậy...... người lãnh huyết vô tình."



Hoàng Bắc Nguyệt hung hăng chấn động, trước khi Lệ Tà muốn ra tay đã tránh ra nhanh, lớn tiếng nói:"Ta lãnh huyết vô tình thì sao? Ngươi cũng bỏ qua lòng yêu thương thì tại sao ta không thể lãnh huyết vô tình?!".



Khóe miệng có chút tái nhợt, Phong Liên Dực quyết đoán phất tay với Lệ "Bắt lấy nàng!"



"Ta nói rồi, không đi là không đi! không ai bức được ta!" Hoàng Bắc Nguyệt phẫn nộ quát, lấy chiến đao ra chém vào Lệ Tà.



Lệ Tà lạnh lùng cười: "Thực lực tăng trưởng? Tuy nhiên, hôm nay cho ngươi mở mắt xem thực lực của Ma thú Vương tộc là như thế nào!"



Một xích sắt đen nhánh bỗng nhiên từ ống tay áo rộng thùng thình của hắn xuất hiện. Hoàng Bắc Nguyệt vừa nhìn thấy xích sắt liền biết không thể đụng vào, bởi vậy cố gắng né tránh. Song xích sắt rất quỷ dị, vừa tới gần nàng đã tự động dính lấy.



Lệ Tà âm lãnh nhìn nàng, bỗng dưng quay một vòng, đem xích sắt quấn chặt nàng.



Xẹt xẹt...



Xích sắt dính vào thân thể, một luồng khói trắng bốc lên, trong nháy mắt sắc mặt nàng tái nhợt.



Sao lại thế này?



Xích sắt không có lực sát thương, nhưng có thể phong ấn nguyên khí của nàng.




Chi Chi hút cái mũi, nhìn về phía Dạ Vương, Dạ Vương vẫy tay nàng, nàng nghe lời đi qua.



"Dao nhi, nếu cô ta trở lại Tư U Cảnh lần nữa, đối địch lập trường với ngươi thì ngươi sẽ làm gì?"



"Tại sao?" Chi Chi lập tức hỏi.



"Không nên hỏi tại sao, ta muốn biết đáp án của ngươi." Dạ Vương cầm bả vai Chi Chi, hai mắt nhìn thẳng vào nàng.



Mắt to trong suốt chớp động, hết sức động lòng.



Bọn người Hỏa Vương nín thở nhìn, chờ đợi Chi Chi nói đáp án, không cần phải nói, bọn họ rất hy vọng có đáp án của người thừa kế Tư U Cảnh tương lai.



"Điện hạ, ngài là vương tử, không nên do dự." Băng Vương chưa bao giờ mở miệng nói chuyện, đột nhiên lạnh lùng nói. Hắn vừa mở miệng, xung quanh độ ấm tự nhiên giảm xuống, dường như bị khí lạnh đóng băng.



Chi Chi đáng thương run lên một cái, cho tới bây giờ chưa từng thấy Dạ Vương vẻ mặt nghiêm túc như vậy, cho nên trong khoảng thời gian ngắn, nàng do dự không biết nói cái gì.



Song, Băng Vương nói lại như một liều thuốc trợ tim, đột nhiên ở trong lòng nàng rót vào một sức mạnh kiên định.



"Ta sẽ không đối địch với tỷ ấy! Vĩnh viễn sẽ không!" Tiếng nói non nớt nhưng lại nói một câu kiên quyết.



Toàn bộ người nghị sự trong điện giật mình, không có tỏ thái độ. Mà trên mặt Dạ Vương dần dần xuất hiện thần sắc thất vọng, buông bả vai Chi Chi ra, thấp giọng ho khan vài tiếng, chán nản vô lực tựa lưng vào ghế ngồi.



"Phụ vương, vì sao phải hỏi vấn đề này?" Chi Chi cũng không ngốc, nhìn thần sắc mấy vị vương xung quanh là biết bất thường.



Dạ Vương che miệng ho khan vài tiếng, sắc mặt nhìn không tốt, lúc hạ tay xuống, trên cổ tay áo hình như có vết máu.



Hỏa Vương vội vàng đi tới, ôn nhu nói: "Bệ hạ muốn nghỉ ngơi, điện hạ, chúng ta đi ra ngoài trước đi."



Nhìn thấy Dạ Vương thân thể không thoải mái, Chi Chi cũng chỉ có thể hiểu chuyện theo sát đám người Hỏa vương rời đi.



Chuyện Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên rời không ai nói với nàng. Mặc kệ nàng hỏi thế nào cũng không nói đáp án. Chi Chi không thể làm gì khác hơn là thất vọng rời đi.



"Việc này tạm thời gạt Dao Điện hạ là tốt nhất." Lộc Nhai thản nhiên nói, "Kết quả Mệnh Bàn mọi người cũng nhìn thấy, sau này biết nên làm thế nào không để Dạ Vương bệ hạ lo lắng chứ?"



Lộc Nhai vừa nói, có thâm ý liếc nhìn Lôi Vương.



Lôi Vương hừ một tiếng, phất tay áo rời đi.



Nhìn bóng lưng của hắn, Lộc Nhai bất đắc dĩ thở dài, sau khi đám người Hỏa Vương cáo từ cũng rời đi.



Băng Vương sớm đã không biết tung tích, Hỏa Vương liếc nhìn còn lại Phong Vương cùng Thổ Vương, đôi mắt đẹp có vẻ u sầu: "Các ngươi nói xem, tin mệnh bàn hay tin chính mình?"



"Tịch muội, việc này không phải là nhỏ, hay là...... Nghe Dạ Vương làm chủ đi." Thổ Nhuyễn nói, mặc dù biết co đầu rút cổ sẽ làm Hỏa Vương phản cảm, nhưng hắn vẫn nói ra khỏi miệng.



"Phong Vô Hành cũng nghĩ như vậy sao?" Hỏa Vương cắn môi một cái, sau đó nhìn về phía Phong Vô Hành.



Phong Vô Hành gật đầu:"Chúng ta trung thành với Tư U Cảnh, lấy Dạ Vương làm chủ, sai đâu đánh đó."



"Tịch muội, đây chính là đại sự, ngươi không thể như Lôi Nộ quyết định một mình a!" Nhìn trên mặt Hỏa Vương có thần sắc ưu buồn, Thổ Nhuyễn không nhịn được nói.



Hỏa Vương ưu nhã cười: "Yên tâm đi. Sắc trời không còn sớm, cũng đi về nghỉ ngơi đi."



Nàng đi lên phía trước, phía sau Phong Vô Hành thản nhiên mở miệng: "Chúng ta giúp được cũng đã giúp, còn lại tự nhìn tạo hóa chính cô ta đi."



Hỏa Vương không quay đầu lại, chỉ gật đầu, sau đó bóng người biến thành đốm lửa cháy biến mất.



Còn lại Phong Vương cùng Thổ Vương cũng tự rời đi.



*** Bắc Nguyệt hoàng triều ***