Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 1105 : Đại hôn phong vân 4

Ngày đăng: 01:37 22/04/20


Tuy nhiên Mạnh Kỳ Thiên nói để Mặc Liên dừng lại động tác, áp chế một chút tức giận trong lòng, hắn lập tức xoay người, bước nhanh khỏi đại điện.



Thiên đại Đông nhi nhìn sắc mặt Mạnh Kỳ Thiên, gặp hắn khẽ gật đầu liền lập tức đuổi theo Mặc Liên đi ra ngoài.



Một hồi đại chiến sắp bộc phát được dẹp loạn như vậy, mọi người thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng hơi thất vọng nho nhỏ.



Mạnh Kỳ Thiên đi tới trước mặt Tống Mịch, mỉm cười thấp giọng nói với hắn, giọng nói ép quá thấp, bởi vậy người chung quanh không nghe được gì.



Ngoài Đại điện, trong rừng hoa đào.



"Mặc Liên!" Thiên đại Đông nhi thật vất vả mới nhìn được Mặc Liên, không dám trì hoãn, lập tức đuổi theo.



Mặc Liên không xoay người, đứng dưới một gốc cây nhiều loại hoa gấm, bóng người đen như mực cô tuyệt so với đám hoa có vẻ không ăn ý.



Nhìn bóng lưng hắn trầm mặc, thiên đại Đông nhi thở dài một tiếng, nói: "Hắn đúng là khắc chế ngươi, trước mắt bao người dù sao hắn cũng là..."



"Ừ." Không cần tiếp tục nghe, cũng biết nàng muốn nói gì.



Tống Mịch là phụ thân của hắn, nếu hắn động thủ, chẳng khác nào giết cha, đại nghịch bất đạo, người vốn coi hắn là dã thú sẽ càng chứng minh được ý nghĩ trong lòng, cảm giác hắn chính là dã thú giết người.



"Ta biết trong lòng ngươi suy nghĩ cái gì." Thiên đại Đông nhi đi tới bên cạnh hắn, ngẩng đầu nhìn một bên mặt tái nhợt,"Hắn khiến ngươi phạm sai lầm quá lớn, bởi vậy ngươi không thể tha thứ, cho dù hắn là phụ thân của ngươi, ngươi cũng không bỏ qua."



Mặc Liên kháng cự quay đi, không muốn tiếp tục nghe.



Song, thiên đại Đông nhi cũng không để ý hắn kháng cự, vẫn tiếp tục nói.



"Mặc Liên, ngươi đang chơi với lửa, thánh quân nói rất đúng, cho dù ngươi cường đại, ở trước mặt Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi cũng chỉ là bươm bướm dập lửa. Ngươi cứ thế sẽ bị nàng hủy diệt!"



"Không muốn nghe." Mặc Liên nói ra ba chữ đơn điệu, rõ ràng rất tức giận, nhưng lại khắc chế chính mình không nên phát hỏa.



"Ngươi như vậy đáng giá không?!" Thiên đại Đông nhi đau lòng nói, nàng cũng cảm động lây với cảm giác Mặc Liên lúc này.



Bọn họ đều ôm hy vọng quá lớn với một người, nhưng cuối cùng lại phát hiện người kia không phải ánh mặt trời thực sự, nàng chỉ như ánh trăng in bóng trong nước mà thôi.


Yểm giống như chế giễu, ngửa đầu cười to: "Một đám ngu xuẩn! Sợ chết, các ngươi cũng có thể lựa chọn không đến a!"



"Hừ! Hắn dùng người nhà chúng ta uy hiếp, chúng ta há có cơ hội từ chối?" thủ lĩnh La Thuần của đoàn lính đánh thuê Tứ Hải cũng đứng lên nói.



Tất cả mọi người tràn đầy chua xót cay đắng, nếu không phải như thế, ai nguyện ý tiếp nhận một yêu cầu của ma thú? Đây không phải là đi vào miệng hổ sao.



"Người nhà là vật gì? Xưa nay chỉ làm liên lụy người, không cần cũng được!" Yểm thờ ơ nói.



Lúc hắn nói như vậy, hoàn toàn không chú ý tới dưới châu ế, ánh mắt Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên trở nên lạnh liệt!



Mọi người trợn mắt nhìn hắn, hắn vẫn cười đến yêu nghiệt.



Chiến Dã dẫn người đi tới, không kiêu ngạo không siểm nịnh, không hoảng hốt không sợ hãi nói: "Nếu hôn lễ đã chấm dứt, chúng ta cũng đã tới chúc mừng, cáo từ!"



Nhìn khuôn mặt tuấn lãng, ánh mắt Hoàng Bắc Nguyệt vẫn mất tự nhiên rời đi chỗ khác.



Quân Ly thản nhiên nói: "Sắc trời không còn sớm, ban đêm ở Rừng rậm Phù Quang hung hiểm vạn phần, hay là chư vị ở lại đi."



Chiến Dã sắc mặt trầm lạnh, phía sau rất nhiều thủ lĩnh lính đánh thuê đã giận không kềm được!



Đây rõ ràng là âm mưu!



Rừng rậm Phù Quang có lúc nào không hung hiểm? Nhưng lúc tới, Quân Ly kinh sợ khắp rừng rậm, ma thú hung hiểm cũng tránh ra xa, bọn họ muốn đi, hắn chỉ cần lấy khí tức ma thú dọa là bọn họ có thể bình yên rời đi!



Giờ này nói cái gì không an toàn, chỉ là muốn lấy cớ giữ họ lại!



Chiến Dã cũng biết rõ đạo lý kia, nhưng hiện tại Quân Ly chiếm thượng phong, bọn họ mạnh mẽ rời đi chỉ có hại.



Cũng may đột nhiên Yểm nhảy ra muốn đoạt tân nương cùng Quân Ly, có thể mượn cơ hội lúc bọn họ đấu ngươi chết ta sống mà rời đi.



Nghĩ như vậy, Chiến Dã liền cũng nhịn lại, vung tay mang mọi người đi ra đại điện.



Mà mọi người còn lại cũng giận không dám nói gì, không thể làm gì khác hơn là không cam lòng đi ra ngoài.