Phượng Nghịch Thiên Hạ
Chương 1125 : Chú ấn Phong 2
Ngày đăng: 01:37 22/04/20
Chờ tỉnh mộng, Dực, ngươi sẽ cười trừ, cảm giác chỉ như giấc mộng hoang đường mà thôi, nàng cũng sẽ cười cười, cất kỹ mọi chuyện dưới đáy lòng.
Chờ lần sau gặp lại vẫn rút đao hướng tới, sống chết không tha.
Đây chính là thứ tốt nhất trong tình yêu chúng ta đi, mặc dù không có quá trình nở hoa, nhưng đã có kết quả ngọt ngào, dù là chỉ là trong mộng.
Nàng nhẹ nhàng tựa vào trước ngực hắn, khóe miệng êm ái cười, cam tâm tình nguyện, đâu còn sợ sau này núi đao biển lửa chứ?
Hơi thở nặng nề phập phồng bên tai nàng, Phong Liên Dực nhẹ nhàng liếc nàng một cái, con ngươi vốn trong suốt, giờ phút này hư ảo như bị nhuộm một tầng cảnh trong mơ, xinh đẹp mê ly, nhìn hắn mà suýt quên cả thở.
"Nguyệt, ngươi có phải hay không rất ghét ta như vậy?" Giọng hắn khàn khàn, bị dục tình bao phủ càng gợi cảm.
Hoàng Bắc Nguyệt cười nhẹ: "Ta thích ngươi như vậy, rất thích."
Hắn ngẩn ra, trong con ngươi màu tím sẫm hiện lên vẻ thống khổ, lập tức cởi xiêm y của nàng, một mặt tỉ mỉ hôn nàng.
Xiêm y rơi xuống đất, trên người nàng da tay trắng noãn nhẵn nhụi thành một mảnh trắng tuyết trong mắt hắn, nàng trời sanh tính rộng rãi, trừ trên mặt thì rất ít khi để ý vết sẹo trên người, bởi vậy trên người có mấy vết sẹo mặc dù không nghiêm trọng, nhưng lại hằn rõ so với da tay tuyết trắng khiến Hoàng Bắc Nguyệt ngượng ngùng giơ tay ngăn trở.
Sớm biết có ngày này thì nàng hẳn đã sớm chuẩn bị để diệt trừ vết sẹo, trong mắt hắn, nàng muốn chính mình hoàn mỹ không có khiếm khuyết.
Đặc biệt là chỉ một lần trong mộng này.
Tuy nhiên hiện tại hối hận đã không còn kịp, hắn cúi đầu khẽ hôn vào vết sẹo nhợt nhạt trên vai nàng.
Hắn không thèm để ý nàng có đẹp hay không, nhưng hắn đau lòng.
Ánh mắt Hoàng Bắc Nguyệt mông lung nhìn hắn, đột nhiên mở hai tay nắm chặt bả vai rắn chắc của hắn, nàng sóng mắt như nước, nồng đậm lông mi che giấu ánh mắt như ẩn như hiện.
Ánh mặt trời mỏng manh sáng rỡ thấu qua cửa sổ, êm ái chiếu vào làn da nàng, hấp dẫn giống như hoa yêu, hắn ngừng thở hai giây, đột nhiên thân thể bắt đầu phát chặt, hô hấp dồn dập, ánh mắt chuyển thành một mảnh ám tử.
Da thịt cùng da thịt vừa khít không thể thỏa mãn dục vọng của hắn, mềm mại cùng nhẵn nhụi vượt qua tưởng tượng lại khiến hắn khát vọng lâu như vậy...
Hắn bắt đầu trải mịn hôn ở trên người nàng, từ cổ mãi cho đến bụng bóng loáng bằng phẳng, tùy ý đốt lửa.
Hắn đầu lưỡi như mặt nước lạnh lẽo, qua một chỗ cũng làm cho nàng sợ hãi nắm chắc hắn, cố gắng ngẩng đầu, nhưng lại chỉ nhìn thấy gò má hoàn mỹ như yêu của hắn.
Nàng thấp giọng hô:"Dực..."
Sức nóng kỳ dì từ bụng tràn ra, thân thể nàng cảm giác hư không không thể thừa nhận, từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên cảm giác mình lại hư không như thế.
Hư không như vậy chỉ có lấp kín lẫn nhau.
Hắn ngước mắt nhìn nàng thật sâu, rồi sau đó, hai tay cầm eo nhỏ nhắn của nàng, thoáng giơ lên, bắt đầu chậm rãi tiến vào.
Rất sợ thương tổn nàng, động tác hắn rất chậm, mồ hôi từ từ ngưng tụ trên trán, hô hấp cũng càng ngày càng nặng.
Lúc gặp phải chướng ngại, hắn dừng lại, mang theo vài phần thống khổ nhìn nàng, giọng nói trầm khàn như bóng đêm quây quang hắn.
Mọi chuyện vừa rồi là nàng nằm mơ sao?
Không, sẽ không a, nàng rất tỉnh táo, vẫn rất thanh tỉnh, mọi chuyện xảy ra, tất cả chi tiết nàng cũng nhớ rất rõ ràng, làm sao có thể là giấc mộng?
Người nằm mơ rõ ràng là Phong Liên Dực, tại sao lại biến thành nàng?
Nàng chậm rãi ngồi xuống, biết chung quanh không có ai, không có nguyên khí dao động, không có gì hết, chỉ là rừng cây lạnh lẽo, đêm tối cùng nhà gỗ nhỏ.
Nàng tựa khuôn mặt vào trong bàn tay, chậm rãi hô hấp, chuyện gì xảy ra? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
Không biết qua bao lâu, cửa nhà gỗ nhỏ bị đẩy nhẹ ra, nàng đột nhiên ngẩng đầu, trong ánh mắt cất giấu vui mừng lẫn sợ hãi, nhưng nhìn thấy Nến Đỏ đứng ngơ ngác ở cửa, vui sướng trong mắt tựa như hoa nến lặng yên dập tắt.
Hắn đi, sẽ không trở về.
Kỳ quái! Nàng sao có thể như nữ nhân ngốc đem lần đầu tiên hiến cho người yêu, nhưng đối phương lại vì đạt được thân thể của nàng mà sau khi rời khỏi khiến tim như bị đao cắt, khổ sở muốn đập đầu vào tường chứ?
Nàng khi nào thì trở nên không rộng rãi như vậy?
"Chủ nhân?" Nến Đỏ trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng, nàng hoàn toàn không ngờ nhìn thấy một màn như vậy.
Nhìn thấy nàng ôm chăn mỏng, bên ngoài bả vai cùng phía dưới cổ, tất cả đều hằn lên vết đỏ tím, nàng tuổi không nhỏ, lập tức hiểu chuyện gì xảy ra, nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn đã ửng đỏ.
Thấy bộ dáng Nến Đỏ thẹn thùng như vậy, Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi kéo chăn mỏng quấn quanh mình thành một vòng tròn, để cằm trên đầu gối, thản nhiên cười nói: "Thật như một giấc mộng, nhưng tỉnh mộng lại cảm giác thật thê lương."
Nến Đỏ đỏ mắt đi tới, ngồi xuống bên người nàng, nghẹn ngào nói: "Phong Liên Dực là một đại ác nhân! Đại hỗn đản! Hắn như thế nào có thể..."
"Là ta cam tâm tình nguyện." Hoàng Bắc Nguyệt thì thào nói "Ta biết hắn tại sao muốn bỏ qua viện ái."
Nến Đỏ cúi đầu, không ngừng khóc nhè.
Hoàng Bắc Nguyệt cũng mặc kệ nàng có nghiêm túc nghe hay không, vẫn cứ nói: "Hắn vì yêu ta trong vô vọng, cho nên lựa chọn tác thành ta, nếu không, cho dù ta buông tha hết thảy mà đi theo hắn, nửa đời sau hắn cũng sẽ tự trách mà không dám đến gần ta".
"Hắn sợ không thể thực hiện giấc mộng của ta, sợ cả đời ta đều hoài nghi cùng hối hận..."
Nàng nói một nửa cũng ngừng lại, từng giọt nước mắt trào ra bên ngoài, không thể ngăn cản được.
Nến Đỏ ngẩng đầu nhìn nàng, nhìn nhìn, chỉ thấy trong mi tâm của Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên thoáng hiện ký hiệu Chú ấn Phong, đột nhiên giật mình một cái, lập tức trong lòng tràn đầy chua xót.
"Chủ nhân......" Nghẹn ngào mở miệng, kết quả không nói được gì hết, Nến Đỏ chỉ có thể tới gần nàng, chậm rãi ôm nàng, để nàng khóc thật thoải mái.
Chú ấn Phong đúng thứ khó đạt nhất trong năm loại chú ấn.
Mặc dù nguyên khí phong nhìn dịu dàng, kì thực hết sức bá đạo, trên cả đại lục, chỉ có mấy người nổi tiếng với nguyên khí phong, mà một khi tu luyện nguyên khí phong tới trình độ nhất định rất đáng sợ.
Các đời vương tộc trong Thành Tu La đều truyền thừa nguyên khí phong.