Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 1131 : Công thành đoạt đất 2

Ngày đăng: 01:37 22/04/20


Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói, tay kia buông lỏng cái đuôi của Thanh Linh Địa Giáp Quy, năm ngón tay nắm lại, mặt ngoài nắm tay lập tức bao trùm một tầng nguyên khí màu đe mỏng.



Ánh mắt hơi thương xót liếc người nọ một cái, sau đó ra quyền như gió, mạnh đánh vào ngực người nọ.



Người nọ cũng không yếu như vậy, trong nháy mắt thực lực tăng lên Thiên cấp, vừa nhìn quyền phong rất khủng bố liền lập tức chuyển phần lớn nguyên khí tới ngực chống đỡ.



Nhưng là...



Nắm tay còn chưa dính tới, một ngụm máu đã phun ra, thân thể người nọ bị quyền phong vọt mạnh ra ngoài, té trên mặt đất.



Hơn mười người bị nguyên khí tự thân đột nhiên phản hồi mà sắc mặt tái nhợt, khóe miệng tràn ra tơ máu.



Hoàng Bắc Nguyệt lại đứng ở trên lưng Băng Linh Huyễn Điểu, không tìm những bại tướng thủ hạ, ánh mắt chỉ chuyển hướng Vũ Văn Chiến, nói: "Vũ Văn đại nhân cả đời khó thua một lần, thần thoại này e rằng hôm nay bị đánh vỡ ở đây."



Vũ Văn Chiến hừ lạnh nói: "Không ngờ có một ngày đối lập cùng các hạ, lão phu không có cách khác, các hạ có cao chiêu gì cứ lấy ra, lão phu chờ ở chỗ này!"



"Ta đánh chiến cũng không thích dây dưa dài dòng, cho nên luôn theo nguyên tắc, đó chính là..." Nàng vừa nói, tay trái ngưng tụ hàn băng, giống như dây leo chậm rãi hình thành một cung tên thật lớn!



Mà trong tay phải, ánh sáng xanh chợt lóe ra mũi tên lửa!



Nàng động tác ưu nhã đặt tên lên dây cung, nhắm ngay Vũ Văn Chiến "Bắt giặc phải bắt vua trước tiên."



Vũ Văn Chiến mắt lóe sáng, mà nàng cũng không do dự, lập tức buông ngón tay, nhất thời, mũi tên xé gió, tiết rít vút lên, xu thế không thể đỡ!



Mà ở đại doanh Nước Nam Dực, nhìn cuộc chiến kịch liệt giữa linh thú cùng cao thủ ở thành Yến Châu, Thống soái Bắc Đường Du lúc này mới từ doanh trướng đi tới.



Mười vạn đại quân tiếp ứng Vũ Văn Chiến đã nhanh chóng trở về thành phòng thủ, chiến đấu không lâu sau, các tướng sĩ vì lương thảo bị đoạt mà ánh mắt uể oải.



Không có lương thảo, không thể đánh chiến tiếp được!



Mà lúc này, Bắc Đường Du tựa hồ vẫn thấy chưa phải tệ lắm, lại để người ta thông báo ba quân biết 60 vạn thạch lương thực do đế đô phái tới đã bị cướp trên đường!



Các tướng sĩ lại càng phẫn nộ, ngay cả một tia hy vọng cuối cùng cũng không có, bọn họ ngàn dặm xa xôi mà đến, chưa đánh nhau đã bị chết đói.



Bắc Đường Du lúc này mới chậm như rùa đi ra, ngồi trước bàn chỉ huy, uy vũ khôi giáp khiến vị tướng lĩnh tuổi trẻ này toát lên hình dáng cương nghị, anh tuấn bức người. Một tiếng uy nghiêm không kém gì đương kim hoàng đế khí phách oai hùng trong quân!



"Trong quân không còn một hạt gạo, lương thảo trên đường cũng bị cướp, sáu mươi vạn đại quân chết đói ở dưới thành Yến Châu, thi thể cũng có thể xếp đến trên tường thành Yến Châu!"



Tướng lĩnh trẻ khẽ mỉm cười, nhìn từng vẻ mặt hoảng sợ trước cái chết, tiếp tục mở miệng.



"Ở trước mắt các ngươi, chỉ có một nơi có lương thực, không chỉ có lương thực, còn có rượu ngon, biết ở đâu sao?"



Vừa dứt lời, từng đôi mắt như hổ đói nhìn bóng dáng cao ngất của Bắc Đường Du chuyển sang nhìn về phía tường thành Yến Châu đứng sừng sững!
Ở trên bậc thang, nhìn thấy một màn này, Quân Ly chớp mi nói: "Cô ta quả nhiên tập hợp đủ năm loại chú ấn."



"Phong Liên Dực thế mà lại giúp cô ta, ta thật kinh ngạc a." Giọng nói Yểm hơi diêm dúa lẳng lơ mị hoặc.



Quân Ly cũng không hề ngạc nhiên, chỉ thản nhiên nói: "Tu La vương khổ sở vì tình, nhất định không thể đứng cùng một phe với chúng ta"



"Tình?" Yểm khinh thường nói ra cái chữ này, tựa hồ cảm giác rất buồn cười "Đó là đồ chơi gì vậy? Hắc tử (nốt ruồi đen), lúc đầu ngươi muốn kết hôn với cô ta cũng là vì tình à?"



"Ngươi hỏi nhiều quá." Quân Ly thờ ơ nói.



Yểm vui vẻ cười rộ lên: "Ma thú cũng sẽ có tình, quả nhiên là chuyện lạ trong thiên hạ a!"



Quân Ly không để ý tới hắn cười nhạo, tiếp tục chuyển ánh mắt tới chỗ Hoàng Bắc Nguyệt chiến đấu cùng Thiên Quỳ.



Thiên Quỳ tức giận nên sát khí rất nặng, một lòng muốn đẩy Hoàng Bắc Nguyệt vào chỗ chết, bởi vậy mỗi lần ra chiêu đều tung sát chiêu sắc bén khủng bố!



Vương điện của Thành Tu La suýt bị ả đánh cho sụp xuống, nhưng Hoàng Bắc Nguyệt đều tránh né cùng phòng thủ, không thực sự công kích.



Cử động như vậy không thể nghi ngờ chọc giận tính tình lãnh ngạo của Thiên Quỳ, khuôn mặt sầu khổ của ả đột nhiên dữ tợn, mở miệng phun một viên hạt châu phát sáng rực rỡ ra!



"Ngọc Yên Hỏa Lưu Ly của Thiên Quỳ, ngưng tụ yêu hỏa hạ giới trong truyền thuyết, năm đó Hiên Viên Cẩn cũng nếm nhiều thua thiệt ở hạt ngọc này."



Nhìn thấy Thiên Quỳ hộc ra Ngọc Yên Hỏa Lưu Ly, Quân Ly giật mình, có thể nhận thấy bộ dáng Thiên Quỳ như lâm đại địch.



Nói vậy, ả cũng phát hiện giờ phút này Hoàng Bắc Nguyệt không còn là Hoàng Bắc Nguyệt trước kia, sau khi tập hợp đủ năm loại chú ấn, thực lực nàng tăng mạnh, dựa vào nguyên khí cuồn cuộn không ngừng của Vạn Thú Vô Cương đã có thể đánh ngang cơ với ma thú hóa hồn.



Vạn Thú Vô Cương từng là nỗi nhục của Thiên Quỳ, bởi vậy gặp Hoàng Bắc Nguyệt có Vạn Thú Vô Cương nên muốn tiêu diệt nhanh gọn!



Ngọc Yên Hỏa Lưu Ly vừa xuất hiện đã phát sáng màu đỏ chói mắt, trong nháy mắt chiếu sáng cả tòa vương điện!



Hoàng Bắc Nguyệt theo tiềm thức giơ tay cản một chút, từ khe hở nhìn thấy hai con mãnh thú đỏ như máu đột nhiên từ bên trong lao ra, một con ác long phun lửa, một con rắn đỏ tụ ánh chớp!



Tuy nhiên, phần đuôi hai con mãnh thú gắn lại trong Ngọc Yên Hỏa Lưu Ly, thoạt nhìn là bị phong ấn bên trong, không thể đi ra.



Thiên Quỳ đứng ở giữa hai con linh thú, lạnh lùng cười với Hoàng Bắc Nguyệt, đột nhiên giơ tay lên, đang muốn hạ lệnh, đột nhiên trái tim nhói một cái, một sức mạnh cường đại phản kháng ý thức của ả!



Nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của ả, Hoàng Bắc Nguyệt mỉm cười, chậm rãi giơ tay lên, làm lộ ra bùa chú màu đỏ trên mu bàn tay.



"Không thể!" Trong ánh mắt Thiên Quỳ chiếu ra hình dáng bùa chú thì đột nhiên thê lương kêu rống!



"Lấy Khế ước của Ma thú Địa ngục ra lệnh, ta là người ký khế ước mới của ngươi" Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói.