Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 1150 : Vạn thú vô cương 2

Ngày đăng: 01:37 22/04/20


"Ha ha ha... Hoàng Bắc Nguyệt! Ngươi thật sự hạ thủ được sao? ta biết ngươi rất quan tâm sư phụ ngươi, giết ta, hắn vĩnh viễn biến mất!" đôi mắt màu đỏ nháy mở, phóng xuất ra ánh sáng đỏ, hắn dữ tợn cười lớn.



Ma tính lại bắt đầu ăn mòn, Linh Tôn lãnh đạm lạnh lùng đã biến mất.



Sau khi biến thành Quân Ly cũng khiến nàng gia tăng quyết tâm cùng dũng khí!



Ma thú chết tiệt!



Nhìn thấy ánh mắt nàng trong nháy mắt nảy sinh ác độc lạnh như băng, Quân Ly đột nhiên ngẩn ra, lập tức hiểu nàng thật sự xuống tay, liền cố gắng giãy dụa, lớn tiếng nói: "Tống Mịch! Ngươi chẳng phải muốn hoàn thành kế hoạch sao, còn không mau đi ra!"



Nghe vậy, Hoàng Bắc Nguyệt sửng sốt, lập tức gió lạnh phía sau tập kích, nàng lăn một vòng, chỗ vừa đứng lập tức bị một mảnh tinh sa phân tán cháy thành một lỗ hổng thật lớn.



Quay đầu nhìn phía sau không có gì hết, Tống Mịch vừa xuất hiện lại nhanh chóng trốn vào kết giới, rất rõ ràng không muốn thực sự giao chiến với nàng.



Nàng nhìn về phía Lục Hồn Phong Ấn, phát hiện động băng Lục Hồn Phong Ấn cũng không thấy!



Khắp nơi này đều là kết giới Tống Mịch, hắn qua tự nhiên xuất quỷ nhập thần.



Lông mi lạnh lùng run kên, vẻ mặt Hoàng Bắc Nguyệt khó chịu, nhanh chóng kết ấn, hai tay vỗ mạnh trên mặt đất, vô số bùa chú màu đất từ hai tay nàng khuếch tán lên bốn phương tám hướng.



Tốc độ bay nhanh, gặp phải ngăn cản liền lập tức bò lên trên vách tường, trong nháy mắt khắp mặt đất đều là hoa văn bùa chú.



Trên chú văn chợt lóe sáng, chú văn biến mất, Hoàng Bắc Nguyệt vỗ vỗ tay đứng lên, đi nhanh đi ra ngoài.



Phong ấn không gian, xem ngươi có chạy được như chuột độn thổ không?



Nàng bay nhanh khỏi cửa động, phía trước một mảnh đất trống trải là một khe núi trơ trọi, hai bên đỉnh núi cao hiểm trở đột ngột mọc từ đất lên, bãi đã bén nhọn trải rộng hai bên, dọa người ngã từ trên xuống.



Ngẩng đầu nhìn địa thế núi trên đỉnh đầu chỉ lộ ra tinh tế một mảnh trời, hình như có ánh mặt trời.



Trời sáng mau quá.



Nơi này, quả nhiên hiểm trở!



Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi đi ra ngoài, bởi vì một mảnh trời có quá ít ánh sáng, mà chung quanh không có bất cứ nguồn sáng gì, cho nên chung quanh mông lung.



Nàng giơ tay lên, nguyên khí hỏa tứ tán, chung quanh tối mịt trong nháy mắt đã được lửa chiếu sáng.



Nàng đứng thẳng, phía trước còn một cái kết giới kiên cố, đối diện kết giới là Quân Ly cùng Lục Hồn Phong Ấn, bên trong là Tống Mịch, hắn vươn người mà đứng, cầm trong tay một cây gậy màu đen, nàng liếc mắt một cái nhận ra đó là cây vô cực thiên khóa cuối cùng trên lưng Mặc Liên.



Trong lòng trầm xuống, có cảm giác lạnh như băng.



Tống Mịch nắm vô cực thiên khóa, cau mày, khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt màu vàng rất thất vọng nhìn về trong góc.



Hoàng Bắc Nguyệt theo ánh mắt của hắn chậm rãi nhìn qua, đột nhiên cắn chặt răng mới không kinh hô lên!



Mặc Liên!



Đó là Mặc Liên!



Mặc Liên bị lấy đi cây vô cực thiên khóa cuối cùng, khóe mắt Hoa Kết Ngạnh yêu dị nở rộ ra, hai mắt đen như mực không có lòng trắng như khiến người ta lâm vào địa ngục.



Nhưng hắn không tràn ngập lệ khí như lần trước, không giống dã thú mất cảm tình chỉ biết công kích cùng giết chóc. Hắn chỉ run rẩy co ro trong góc, hai tay cào lung tung vào tảng đá bên cạnh, cào đến máu chảy loang lổ.



"Ô...hu hu....." Hắn cả người phát run, như con thú bị dồn vào chân tường mà kêu lên tiếng bi ai.



Nhìn thấy hắn như vậy, Hoàng Bắc Nguyệt tức giận đến nổ mắt "Tống Mịch! Ngươi là súc sinh chết tiệt!" Nàng nắm tay, một quyền đánh mạnh vào kết giới!



Ầm ầm một tiếng, bề mặt ngoài kết giới kiên cố xuất hiện vô số vết nứt.



Nàng tiếp tục đấm mạnh về kết giới lần thứ hai!



Tống Mịch thản nhiên liếc nàng một cái, tiếp tục quay đầu, đáy mắt thất vọng cùng chán ghét. Giống như từ nhỏ ôm kỳ vọng vào đứa con ruột, nhưng sau này lớn lên lại phát hiện đứa con trai này lại ngu ngốc.



Loại thất vọng này khiến khuôn mặt tuấn mỹ của hắn nhăn nhó lại!



"Ta đã sớm biết ngươi vô dụng như vậy! Hừ, lãng phí nhiều năm bồi dưỡng ngươi, để ta uổng công một hồi!"



Tống Mịch vừa nói đã đi tới chỗ Mặc Liên, trong tay vô cực thiên khóa xoay tròn, để ở trên vai Mặc Liên, mà tay kia kết ấn, phù khắc màu vàng biến ảo ra từng tàn ảnh.



Năm ngón tay chộp lại, trên ngón tay thon thả đột nhiên mọc ra móng tay dài, hắn đè bàn tay xuống, bàn tay đặt trên đỉnh đầu Mặc Liên, móng tay sắc nhọn từ cắm vào xương sọ.



Mặc Liên kêu thảm một tiếng, muốn đứng lên phản kháng, nhưng Tống Mịch lại dùng vô cực thiên khóa đâm mạnh vào sau lưng hắn!



Hắn "Ô" một tiếng, không phản kháng được, ngã nhào trên đất.



Nắm đấm thứ ba của Hoàng Bắc Nguyệt trực tiếp nổ nát vô số tầng gia cố kết giới. Ngẩng đầu nhìn thấy một màn kia, không nói hai lời, triệu hồi Nến Đỏ từ trong không gian linh thú ra, hình thái rồng phóng lên cao, ánh chớp màu vàng trên sừng rồng đánh xuống!



Tống Mịch giơ một tay lên, quyền trượng màu vàng ngăn lại, ngăn trở ánh chớp!



Hoàng Bắc Nguyệt bước về phía trước, đột nhiên, Lục Hồn Phong Ấn chấn động, 6 cây cột vuông kịch liệt lay động, Quân Ly chậm rãi đứng lên, hai mắt màu đỏ ngước lên từ một cột trụ vuông, roi đỏ trên ngón tay đột nhiên bắn ra.



Nàng tránh né sang bên cạnh, lúc này tuyệt đối không nương tay!



"Lục Hồn Phong Ấn! Phong!" Trong tay tuôn ra vô số nguyên khí màu đen, đánh mạnh về phía Lục Hồn Phong Ấn, sáu cột vuông bị quấn cùng một chỗ!



Quân Ly hai mắt như máu, giận dữ hét: "Không thể! Không thể nào! Aaaa..."



Sáu cột vuông tụ họp quấn chặt, trong nháy mắt sẽ bóp nát Quân Ly!



"Ta không tin! Linh Tôn, ngươi đến chết cũng không chịu khuất phục sao? ta sẽ không khinh địch chết như vậy! Muốn chết cũng kéo nha đầu này theo!" Quân Ly phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.



Lục Hồn Phong Ấn hợp lại, Hoàng Bắc Nguyệt tựa hồ nhìn thấy trong chốc lát hai mắt Quân Ly trong phong ấn đen nhánh như mực, trong chốc lát lại đỏ tươi như máu.



Quân Ly, rời xa ánh mặt trời, rơi vào bóng tối, hắn hẳn là cao cao tại thượng a...



Hoàng Bắc Nguyệt tim như bị đao cắt, hai tay hợp cùng một chỗ, Lục Hồn Phong Ấn cũng gắt gao áp bách Quân Ly, hắn không chết không bỏ qua!



Quân Ly kêu thảm thiết biến thành cuồng tiếu, ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, tiếng cười ngưng hẳn trong nháy mắt, Lục Hồn Phong Ấn đột nhiên nổ mạnh, máu cùng lửa cháy đột nhiên phun ra.



Hoàng Bắc Nguyệt đứng ở bên cạnh, thoáng cái bị bắn ra ngoài, đánh lên trên vách đá đá lởm chởm lồi lõm, phun ra một ngụm máu.
"Ừ, chúng ta sẽ đi nhìn!"



Nàng nghiêm túc nhìn hắn, đôi mắt trong suốt chiếu ra khuôn mặt tái nhợt quỷ dị, hắn nhìn chính mình trong ánh mắt của nàng, sợ run trong chốc lát, sao hắn lại kinh khủng như vậy? khuôn mặt hắn đúng là dã thú.



"Xin lỗi......" Vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve nàng, Mặc Liên cúi đầu nhẹ nhàng hôn môi nàng một chút, môi dừng lại không nỡ rời đi, nhưng động tác cũng không tiến thêm một bước.



Chính là một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, nhưng không có cách nào tách ra.



"Ta yêu ngươi." Hắn nói xong mới ngẩng đầu, rời đi đôi môi mềm mại của nàng, cúi đầu lấy Vạn Thú Vô Cương trong lòng bàn tay nàng.



"Mặc Liên?" Hoàng Bắc Nguyệt bắt được tay hắn, vẻ mặt sợ hãi "Ngươi đừng làm chuyện điên rồ, ngươi muốn làm gì?"



"Cho ngươi tự do, không có nguyền rủa cùng trói buộc." Mặc Liên nói xong, đột nhiên một chưởng đánh mạnh vào ngực nàng, trong nháy mắt đó, ánh mắt đen nhánh quỷ dị của hắn cũng tuôn ra lệ quang.



Hoàng Bắc Nguyệt bất ngờ không phòng ngự, nàng không ngờ Mặc Liên sẽ đột nhiên công kích nàng, hơn nữa lại dùng toàn lực vào một chưởng!



Phun ra máu đen, nàng mềm mại ngã xuống, nhưng vẫn cố chấp cầm lấy tay hắn.



"Mặc Liên, Mặc, đừng như vậy, van cầu ngươi..." Nàng khóc lên, sợ hãi như ruồi bâu lấy mật, bám lấy thân thể của hắn.



Mặc Liên đè tay nàng, cúi đầu, nước mắt từ trong con ngươi thú tính chảy xuống "Gặp ngươi là điều tốt đẹp nhất của ta khi tới thế giới này"



"Có lẽ ta đúng là phù du, ngươi nói rất đúng, phù du sớm sống chiều chết, cứ việc ngắn ngủi, nhưng cũng trọn cả đời."



Mặc Liên ôm nàng tới đặt ở bên bờ nước ngầm, phía dưới là nước sông u ám chảy xiết, hắn từ nạp giới lấy một viên hạt châu đặt trong tay nàng, để nàng nắm chặt.



Ngọc tránh nước, là bảo bối nàng trộm được từ phủ An Quốc công, đặt trong nạp giới đầu tiên của nàng. Lúc nàng cho Mặc Liên nạp giới, ngay cả Ngọc tránh nước cũng đưa cho hắn luôn.



Hiện tại, hắn lại trả Ngọc tránh nước cho nàng.



Vừa nghĩ tới chuyện kế tiếp, nàng lại càng liều mạng cầm lấy hắn, rốt cuộc không nhịn được, điên cuồng nói: "Mặc Liên! Ngươi theo ta cùng đi! Ngươi không đi thì cả đời ta cũng sẽ không nhìn ngươi nữa!"



Mặc Liên giật mình, mặt tái nhợt, đúng là nhan sắc đơn thuần, giống như tuyết trắng từ bầu trời rơi xuống, tinh khiết không tỳ vết.



"Gặp lại, Nguyệt." Trầm mặc một chút, Mặc Liên giơ tay lên, để nàng bên bờ, nhẹ nhàng đẩy trôi đi.



"Mặc Liên!!!" Nàng điên cuồng hô to một tiếng, Mặc Liên! Ta không tha thứ ngươi làm như vậy! Mặc Liên...



Nàng ngã xuống mặt nước, nước mắt chảy ra, nhưng rất nhanh đã bị bóng tối bao trùm.



Mặc Liên kinh ngạc nhìn, thì thào tự nói: "Ta rất thích ngươi, ngươi có nghe được hay không?"



Hắn nắm Vạn Thú Vô Cương, xoay người quay trở lại.



Huyễn Linh Thú gào lên tê rợn, làm cả tòa sơn cốc cũng run rẩy kịch liệt!



Mặc Liên bò lên trên núi đá sụp đổ, thân thể như dã thú cong lên, đột nhiên ngửa đầu hú vang khủng bố khiến da đầu người ta tê dại.



Nghe được tiếng kêu này, Tống Mịch đột nhiên quay đầu lại, trên mặt hiện đầy rung động!



Hắn đang giãy dụa khỏi Bùa chú Lục đạo Thiên Nguyên, nhìn thấy Mặc Liên thì tốc độ giãy dụa càng nhanh hơn.



"Không thể! Năng lực của ngươi ở chỗ ta, mọi thứ đều là ta cho ngươi! Mặc Liên, đừng quên ta là phụ thân ngươi!" Tống Mịch la to.



Đối với lời của hắn, Mặc Liên ngoảnh mặt làm ngơ, đôi mắt đầy thú tính, trong cổ họng phát ra tiếng rít gào trầm thấp, ngoài thân thể có vô số ánh chớp màu đen lượn lờ, ánh chớp bén nhọn lôi kéo không khí cùng không gian giãy dụa.



Bốn phía bắt đầu vặn vẹo biến hình.



Hắn khụy chân một chút, sau đó giống như dã thú vồ mồi, đánh mạnh về phía Tống Mịch!



Tống Mịch cực kỳ hoảng sợ, quyền trượng để ngang trước ngực, tia sáng màu vang tràn ra khỏi cơ thể, nhìn chằm chằm Mặc Liên!



Gió bão kinh qua, hắn rõ ràng nhìn thấy hai mắt đen nhánh của Mặc Liên xuất hiện từng vết rạn như mặt băng!



Đồng tử nứt ra...



Tiểu tử thúi này, dự định cùng chết với hắn sao? hừ......



Cuồng phong trong nháy mắt quét sạch chung quanh, Tống Mịch mặc trường bào bay múa, tóc tán loạn ra bốn phía.



Trong mắt màu vàng thấy màu đen thuần túy càng ngày càng gần, trên khuôn mặt thiếu niên kia sau khi bị thú tính chinh phục liền toát lên vẻ khát máu giết chóc.



Két...



Màu vàng cùng màu đen vừa tiếp xúc liền phát ra tiếng vang nhỏ, rồi sau đó, ánh sáng bùng nổ lên, cả không gian nhanh chóng bị màu vàng cùng màu đen chiếm hết, không vặn vẹo càng thêm hư ảo.



Cát bay đá chạy, trời rung đất chuyển.



Một khắc này tất cả tiếng động cũng biến mất, không ai nghe thấy bất cứ động tĩnh gì, chỉ có ánh sáng không tiếng động bắn về phía bầu trời, khí thế mênh mông cuồn cuộn, nhan sắc đẹp mắt như pháo hoa nở rộ.



Đáng tiếc không có màu sắc pháo hoa, đó là thuần túy đen đặc, nuốt sống ánh sáng màu vàng yếu ớt, nhanh chóng lớn mạnh, dũng mãnh vào phía chân trời.



Dường như bầu trời đều bị mở ra lỗ thủng, trên đỉnh không biết có vật gì, chỉ thấy vô số hồn phách đen nhánh từ bên trong bay ra.



Vạn thú phi nhanh, quy mô khổng lồ, từ trên bầu trời bay nhanh qua, đủ loại hình thái, đủ loại kiểu dáng kêu rống, hồn phách bị nhốt phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt.



Đáng tiếc không xuất hiện lâu, những hồn phách đen nhánh liền chậm rãi hóa thành tro bụi, biến mất sạch sẽ trên bầu trời.



Trong cột sáng màu đen không ngừng có hồn phách bay ra, song sau một lát liền hóa thành tro bụi.



Không gian vặn vẹo, hào khí an tĩnh duy trì vài phút, sau đó cột sáng chậm rãi yếu bớt, có thể nghe thấy trong cột sáng màu đen mơ hồ có vô số người tụng kinh.



Hồn hề, hồn hề, trở lại thôi!



Rốt cuộc một tia hồn phách cuối cùng tan hết, tiếng ngâm tụng từ từ tiêu tan, cột sáng biến mất, không gian vặn vẹo khôi phục nguyên hình, khắp mặt đất trở lại an tĩnh.



An tĩnh mãi mãi không thay đổi.



*** Bắc Nguyệt hoàng triều ****