Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 591 : Dung huyết tận xương (9)

Ngày đăng: 01:30 22/04/20


“Không gian phong ấn?”



Hoàng Bắc Nguyệt cau mày, trên đời này người hiểu không gian phong ấn cũng không nhiều,

ngoài việc thông qua phù chú thuật câu thông với thiên địa nguyên khí

bên ngoài ra, bất kì lực lượng nào cũng không thể phong ấn được không

gian.



Ánh mắt nàng không tự chủ được đảo qua bộ xương vài lần, càng xem lại càng cảm thấy không đúng.



“Yểm?”



Nàng ở trong lòng kêu gọi tên của Yểm, nhưng qua hơn nửa ngày mà cũng không thấy hắn hồi âm.



Ngay lúc nàng chuẩn bị buông

tha, thanh âm lười biếng của Yểm mới chậm rãi vang lên: “Vạn Thú Vô

Cương phản ứng kịch liệt như thế, ngươi còn không rõ sao?”



Hoàng Bắc Nguyệt mím môi, trong lòng nàng đã sớm nghĩ tới điều đó rồi, chỉ là nàng vẫn chưa dám thừa nhận mà thôi.



“Hắn chính là…người kia?”



“Hừ…”



Yểm giống như cười một

tiếng, ngữ điệu có cảm giác thê lương như anh hùng mạt lộ: “Rốt cục vẫn

chết đi, người có mạnh đến mấy cũng không thể đánh lại số mạng.”



Sau khi xác định rõ, bàn tay

đang đặt trên không gian phong ấn của Hoàng Bắc Nguyệt hơi dùng sức, đem nguyên khí còn sót lại trong thân thể cùng những tia hắc khí trên mặt

Vạn Thú Vô Cương toàn bộ ngưng tụ ở lòng bàn tay.
Vạn Thú Vô Cương toàn bộ ngưng tụ ở lòng bàn tay.



Không gian phong ấn chấn động một cái, quang mang chợt lóe liền mở ra.



Không gian này bị phong ấn mười

mấy năm, vừa mở ra, một mùi thơm kỳ dị bất thình lình xộc vào mũi, Hoàng Bắc Nguyệt cảnh giác, lập tức ngừng thở.



Yểm biếng nhác nói: “Đừng sợ,

đây là Lãnh Cốt Hương, phải là nơi cực hàn thì thi thể mới có thể phát

ra mùi này, nó không có độc, ngược lại còn có thể giúp ngươi khôi phục

nguyên khí.”



Lãnh Cốt Hương? Mặc kệ là đồ tốt cỡ nào, chỉ cần nó từ trên thi thể phát ra, nàng đều có bản năng kháng cự lại.



Chờ Lãnh Cốt Hương chậm rãi tiêu tán hết trong không khí, Hoàng Bắc Nguyệt mới quay đầu lại nhìn thoáng

qua Phong Liên Dực, phát hiện hắn đã theo kịp mình.



“Nghe nói người này năm xưa kinh tài tuyệt diễm, trên trời dưới đất không chuyện gì hắn không làm được,

không ngờ cuối cùng lại có cái chết thê thảm đến vậy.”



Hoàng Bắc Nguyệt

thở dài một tiếng, chậm rãi đi vào.



Phong Liên Dực sửng sốt, nàng nói như vậy…chẳng lẽ nàng biết thân phận của người này? Trên người bộ xương khoác một

kiện áo khoác lông màu xám có mũ trùm, hắn vẫn giữ nguyên tư thế ngồi

xếp bằng, trong tay nắm chặt một cái túi hương đã phai màu.



Hoa văn trên túi hương đã không còn phân biệt được nữa, chỉ là trên đường may tinh

mịn đó tựa hồ vẫn còn lộ ra một mảnh tình ý dạt dào.
mịn đó tựa hồ vẫn còn lộ ra một mảnh tình ý dạt dào.



Ánh mắt của Hoàng Bắc Nguyệt

không có dừng lại lâu trên túi hương, nàng vươn tay, ý đồ kéo áo khoác

xuống.



Áo khoác vừa được kéo ra, một cái hộp gấm liền bại lộ trong tầm

mắt của nàng, thì ra nó được bộ xương dùng cánh tay còn lại ôm lấy phía

sau áo khoác.



Hắn đặt hộp gấm trên bụng mình, gắt gao che chở, bộ dáng phi thường quý trọng.



Bên ngoài bộ xương đã kết một

tầng băng mỏng, bởi vậy toàn thân nó vô cùng yếu ớt, chỉ cần chạm nhẹ

một cái thôi là các khớp xương lập tức rơi xuống.



Hoàng Bắc Nguyệt cẩn cẩn thận

thận đem hộp gấm lấy ra, nàng cho rằng hộp gấm như vậy chắc chắn sẽ dấu

diếm những cơ quan huyền diệu hoặc là có các loại khóa tinh vi, nhưng

nào ngờ khi tay nàng vừa chạm tới, hắc khí lập tức chảy vào trong hộp,

ngay sau đó, nắp hộp liền tự động mở ra.



Không có tuyệt thế trân bảo,

cũng không có công pháp cường đại, trong hộp gấm chỉ có một lọn tóc của

nữ tử, dùng một sợi tơ màu đỏ cột lại, lẳng lặng nằm ở trong hộp.



Trong lòng nàng khẽ động, không

ngờ trước khi chết, nhân vật tuyệt thế này lại ôm trong lòng một lọn tóc của nữ tử, quả thật là anh hùng khó qua ải mỹ nhân.



Phía dưới lọn tóc có một mảnh

giấy được gấp lại, Hoàng Bắc Nguyệt tò mò đem mở giấy ra, chỉ thấy trên

giấy có vài chữ như rồng bay phượng múa: “Nếu gặp người hữu duyên, xin

ngươi hãy đem hộp gấm này đến Biệt Nguyệt sơn trang ở Nam Dực Quốc, nói

với trang chủ: cố nhân đi về phía Tây (Dạ: ý bảo đi về thiên đường, nói trắng ra là chết:v), trong lòng còn nhiều uất hận không thể tiêu tán, chỉ hy vọng kiếp sau,

không mất không quên, không rời không bỏ.



— Người phiêu du nơi chân trời xa xăm.”