Phượng Nghịch Thiên Hạ
Chương 865 : Tiếng tiêu hệ tình 1
Ngày đăng: 01:34 22/04/20
Vào mùa đông, đêm rét lạnh, Nước Bắc Diệu ở phương bắc, đến mùa đông lạnh khó tin, trời đất đầy tuyết, khắp nơi một màu trắng xóa.
Bởi vì có tuyết chiếu rọi, cho dù không có trăng sáng, buổi tối cũng rất sáng ngời.
Hai bóng người kéo dài trên mặt đất, lặng yên không một tiếng động từ dưới mật đạo đi lên.
Xảy ra chuyện lần trước đám người Hoàng Bắc Nguyệt và Điện Quang Diệu từ mật đạo xông vào hoàng cung nháo sự, khiến Thập nhất hoàng tử vô cớ mất tích nên vô số mật đạo trong cung liền phái người canh gác, vừa có động tĩnh liền lập tức thông tri phía trên!
Tuy nhiên Hoàng Bắc Nguyệt nếu dám xông tới, đương nhiên là có cách tránh các thủ vệ này!
Vũ Văn Chiến cho nàng bản đồ, còn có một cái do thợ thủ công kiết kế riêng cho bản thân dùng để chạy trốn.
Hoàng thất cổ đại rất tàn khốc, phái thợ xây dựng mật đạo lăng mộ xong, vì phòng ngừa bí mật bị tiết lộ nên sẽ xử tử tất cả thợ xây. Thợ xây biết sẽ phải chết, cho nên len lén xây dựng một mật đạo khác để chạy trốn, để tương lai chuẩn bị.
Mật đạo này rất nhỏ hẹp khó đi, tuy nhiên cũng đủ bí ẩn cùng an toàn.
Hoàng Bắc Nguyệt cùng Công chúa Anh Dạ đi ra khỏi mật đạo vừa đúng sau tẩm cung của hoàng hậu, hoa cỏ phức tạp cùng đá che lấp, rất bí ẩn.
Anh Dạ đi theo phía sau Hoàng Bắc Nguyệt, ngẩng đầu liếc nhìn cung Phượng Nghi, giờ phút này trong cung an tĩnh, ngọn đèn dầu lờ mờ, vừa nhìn thì biết hoàng hậu không có ở tẩm cung.
Nửa đêm hoàng hậu không có trong tẩm cung chính mình, như vậy chỉ có thể ở một chỗ, không cần nghĩ cũng biết.
"Hay là lần sau chúng ta đến đi." Anh Dạ lập tức nói, nàng không muốn lén lút đi mà lại gặp hình ảnh mà cả đời mình cũng không muốn nhìn.
"Hai ngày nữa chúng ta trở về Nước Nam Dực, cơ hội sẽ không còn nữa." Hoàng Bắc Nguyệt quyết đoán nói, mặc kệ nhìn thấy cái gì, nàng đều có tâm lý chuẩn bị, nàng luôn là người hiếm khi nửa đường bỏ dở.
Anh Dạ cũng biết cơ hội hiếm có, khẽ cắn môi quyết định đi!
----
"Nhanh đi bẩm báo Hoàng thượng, Người đeo mặt nạ quỷ đến chui đầu vào lưới!"
"Hừ! Nhìn cô ta lần này chạy trốn đi đâu được?"
Hoàng Bắc Nguyệt phục hồi tinh thần lại, mới biết mình đã rơi vào tình cảnh bị bao vây, vừa rồi nhất thời chủ quan phân tâm.
Chậm rãi ngẩng đầu, dưới mặt nạ, cặp mắt lãnh khốc thản nhiên liếc nhìn những người này. Vẻ sắc lạnh làm vài tên cao thủ thành Thành Tu La run lên một cái.
Người này hơi thở thật đáng sợ, tuy nhiên, bọn họ nhiều người sợ gì?
Cung Vị Ương
Tiếng tiêu dần dần bình ổn, làn điệu ưu thương phảng phất như có linh hồn lẳng lặng phiêu đãng trên xà nhà mái hiên. Cả tòa tẩm điện im ắng, không một tiếng động, ấm lò toát ra mùi Long Tiên Hương, lượn lờ khói trắng tiêu tán trong không khí.
Hoàng thượng đã ngủ thiếp đi, mỗi ngày đến ban đêm, ngủ đối với hắn đều là chuyện cực kỳ xa xỉ, cho nên một khi hắn ngủ, không ai dám tới quấy rầy, nếu không chết một trăm lần cũng không đủ.
Ngụy Yên Nhiên thu hồi ngọc tiêu, nhanh tay nhanh chân đứng lên, ngay cả đầu gối đau nhức cũng không dám xoa một chút, chậm rãi lui ra ngoài.
Ra tới sau rèm, không nhịn được quay đầu lại liếc nhìn sắc mặt trầm tĩnh ngủ của hắn. Lúc nhắm mắt, khuôn mặt càng thêm vẻ tuyệt sắc khuynh quốc, nhu hòa mê ly, không có thâm trầm, thật sự làm người ta say mê.
"Người nào cũng không được phép tới quấy rầy, mặc kệ phát sinh chuyện gì, trời có sập xuống đã có bản cung chịu!" Đi ra ngoài điện, Ngụy Yên Nhiên liền uy nghiêm dặn dò một đám cung nữ.
"Vâng" các cung nữ đồng loạt đáp ứng, Ngụy Yên Nhiên mệt mỏi để người dìu lên ghế phượng, về tẩm cung của mình đi nghỉ ngơi.
Các cung nữ thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lòng tự biết nên làm thế nào, nói năng thận trọng, một câu cũng không nói nhiều, đều tự đi làm việc của mình.
Mà lúc này, một bóng dáng màu đen nhỏ nhắn xinh xắn lặng yên không một tiếng động lẻn vào Cung Vị Ương, xốc lên rèm màn, tới chỗ hoàng đế đang ngủ.