Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 868 : Tiếng tiêu hệ tình 4

Ngày đăng: 01:34 22/04/20


Tiếng dã thú gào từtrong cổ họng hắn phát ra, thân thể của hắn lập tức phình lớn, biến thành hình thái nửa người nửa thú, thân thể cao lớn lên tới trần điện Cung Vị Ương.



Móng vuốt to lớn hướng về phía Hoàng Bắc Nguyệt, muốn bóp nát nàng!



Vừa đến đã bị ánh sáng tuyết chợt lóe, xuyên qua cánh tay hắn. Hoàng Bắc Nguyệt vững vàng rơi trên mặt đất, cúi người nâng Công chúa Anh Dạ dậy.



"Chúng ta đi."



"Bắc Nguyệt...." Anh Dạ mơ mơ màng màng ngẩng đầu, nhìn thấy mặt nàng bên cạnh, liền thả tâm cười.



"Ngươi.... A..." Diễm Tâm Sư đột nhiên dữ tợn, vốn định vồ đến, nhưng lại phát hiện cánh tay của mình bị cắt thành ba khúc, máu thịt be bét rơi xuống.



Tại sao có thể như vậy? Phụ nữ chết tiệt kia, lần đầu tiên đả thương nặng tay hắn, lần thứ hai trực tiếp chém đứt tay hắn!



Hắn nhất định, nhất định phải giết chết phụ nữ kia!



"Muốn chết thì ta có thể thành toàn cho ngươi?" Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng quay đầu lại, dưới mặt nạ hai tròng mắt sát khí phân tán.



Diễm Tâm Sư kiêu ngạo đến đâu cũng bị hù dọa một chút, hơi do dự đã thấy Hoàng Bắc Nguyệt mang theo Công chúa Anh Dạ rời khỏi Cung Vị Ương.



Tựa hồ bọn họ chân trước vừa đi, sau lưng Phong Liên Dực liền vào được, trên mặt tuấn mỹ lạnh như sương lạnh, ánh mắt vắng lặng liếc nhìn Diễm Tâm Sư.



Diễm Tâm Sư chột dạ cúi đầu, quỳ trên mặt đất, cánh tay trái bị đứt nhỏ máu tí tách tí tách.



Nhìn thấy hắn bị thương, Phong Liên Dực cũng giật mình một cái, vết thương chỉnh tề mà sắc bén, chỉ trong thời gian ngắn mà tạo thành, vậy thực lực của Người đeo mặt nạ quỷ phát triển hơn không ít so với lần trước.



"Bệ hạ, thuộc hạ đáng chết, Người đeo mặt nạ quỷ...."



Nhìn trên mặt đất bừa bộn quần áo cùng vết máu trên khóe miệng hắn, Phong Liên Dực liền biết vừa rồi xảy ra chuyện gì. Con ngươi màu tím mặc dù lạnh liệt không gợn sóng, nhưng lại toát ra vẻ không vui.



Diễm Tâm Sư vội vàng phủ phục trên mặt đất, sắc mặt trắng xanh, hắn biết hắn không nên tự tiện động vào Công chúa Anh Dạ, nhưng loại chuyện này Phong Liên Dực thường không quan tâm, tại sao lần này lại khác?



"Vì sao Người đeo mặt nạ quỷ mang công chúa đi?" Phong Liên Dực lãnh đạm hỏi.



Nghe hắn không truy cứu chuyện đã xảy ra, Diễm Tâm Sư liền lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: "Thuộc hạ không biết, Người đeo mặt nạ quỷ vừa đến liền động thủ với thuộc hạ, sau đó...."



Không đợi hắn nói xong, Phong Liên Dực đã đuổi theo hướng các nàng rời đi, với tốc độ của Phong Liên Dực, rất nhanh có thể đuổi kịp!



Trong hoàng cung khắp nơi đều là Người của Thành Tu La, chỗ nào cũng bị chặn đường bao vây truy đuổi, Hoàng Bắc Nguyệt mang theo Anh Dạ bị thương không thể ra ngoài được.



Phía sau có tiếng gió ào ào truyền đến, rất khẩn cấp, chỉ trong nháy mắt, liền tới gần mình!



Hắn đuổi theo nhanh như vậy, dây dưa thật khó dứt!



"Bắc Nguyệt, ngươi không cần bận tâm ta, ta là công chúa Nước Nam Dực, hắn không dám giết ta." Công chúa Anh Dạ cũng nghe tiếng gió phía sau, liền suy yếu nói.



Hoàng Bắc Nguyệt mím môi, nắm chặt tay nàng không buông ra.
Ngụy Yên Nhiên coi như phối hợp nhìn Phong Liên Dực, đôi mắt xinh đẹp chớp động lệ quang trong suốt.



"Hoàng thượng...." Nàng giơ tay lên, đáng thương cầu cứu Phong Liên Dực, nhưng ánh mắt của hắn không nhìn nàng mà nhìn chằm chằm Hoàng Bắc Nguyệt.



Nàng quả thật bị thương, thương rất nặng ở trên vai, cả cánh tay phải bị thương dường như mất năng lực hoạt động.



Vì bắt được hoàng hậu Ngụy Yên Nhiên, nàng không tiếc để cánh tay của mình bị thương, phân tán lực chú ý của hắn, để nàng một lần thành công!



Nữ nhân này, trong một khắc giao chiến đã tính hết đường lui. Tính toán theo hướng nàng có lợi nhất. Trong lòng nàng rất tinh tường, không có bất cứ do dự gì.



Tính cách quả quyết lãnh khốc như thế, hắn thấy rất thú vị!



"Ngươi giết nàng cũng được, nhưng ngươi phải trả lại cho trẫm một người thổi tiêu khác." Phong Liên Dực lạnh lùng nói, con ngươi màu tím sậm căn bản không nhìn về phía hoàng hậu.



Theo đồn đãi hắn giữ vững lập trường trước ý kiến của mọi người, lập Ngụy Yên Nhiên làm hoàng hậu.



Đồn đãi hắn không có bất cứ phi tần nào, hàng đêm độc sủng Ngụy Yên Nhiên.



Hắn không thể không có chút cảm tình nào đối với Yên Nhiên, lãnh khốc dứt khoát như thế, hắn muốn diễn trò cho nàng thấy sao?



Hoàng Bắc Nguyệt không nhìn khuôn mặt trắng bệch của Ngụy Yên Nhiên, chỉ cười lạnh nói: "Bệ hạ không cần giả bộ không thèm để ý? Nếu hoàng hậu ở trong cung bị kèm hai bên. Mà Hoàng thượng lại không chút động lòng, cổ động thích khách giết hoàng hậu, người của Nước Đông Ly biết thì sao bỏ qua được?"



"Đừng lấy bất luận kẻ nào đến uy hiếp Trẫm, Nước Đông Ly không chịu bỏ qua thì sao?" Phong Liên Dực lãnh ngạo nói, tựa hồ căn bản không để Nước Đông Ly vào mắt.



Hoàng Bắc Nguyệt nao nao, hắn thật không phải diễn trò sao?



Nàng đã sớm giết người không chút động lòng, nhưng đối với Ngụy Yên Nhiên, nàng vẫn không muốn xuống tay.



Một phụ nữ đáng thương mà thôi, cần gì phải làm khó nàng?



"Cầu hắn!" Hoàng Bắc Nguyệt thấp giọng nói, trong tay dao băng hung hăng đâm trên cổ Ngụy Yên Nhiên.



Ngụy Yên Nhiên nước mắt lã chã, "Ngươi cũng thấy đấy, hắn căn bản không cần ta..."



Hắn chỉ quan tâm buổi tối có người thổi khúc nhạc cho hắn, khúc nhạc có thể trấn an đau nhức do độc phát.



Bởi vì trùng hợp nàng thổi khúc nhạc, hắn mới có thể lập nàng làm hậu.



Việc này không có bất cứ tình cảm gì, người khác không biết, nhưng trong lòng nàng hiểu rõ.



Chỉ cần người thổi khúc nhạc đó, cũng có thể trở thành hoàng hậu, nàng Ngụy Yên Nhiên chỉ là may mắn một chút mà thôi.



Không, nguồn gốc may mắn chính là Người đeo mặt nạ quỷ bị hắn bức không có chỗ thối lui.



Ngụy Yên Nhiên hai tay run rẩy, từ trong lòng lấy ra một chiếc tiêu bạch ngọc, nàng vừa mới từ Cung Vị Ương trở về, chiếc tiêu giúp nàng có hết thảy vẫn luôn mang theo bên người, không dám để nó rời khỏi chính mình.