Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 875 : Giết nhầm tam thiên 4

Ngày đăng: 01:34 22/04/20


Phong Liên Dực không vui lạnh giọng nói: "Đúng thì sao?"



Hoàng Bắc Nguyệt ha ha cười rộ lên, "Như thế nào? Bệ hạ cảm giác ta nên như thế nào? Người nơi đó, tất cả là người nhà của ta!"



"Bắt đầu từ hôm nay không phải." Phong Liên Dực quyết đoán nói, "Lúc ngươi tới đây, trên đời này đã hoàn toàn không có Nguyệt phu nhân, ngươi nhớ chưa?"



Hoàng Bắc Nguyệt âm lãnh nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt có thể giết chết một con hổ hung mãnh!



"Ta nhớ kỹ, trên đời đương nhiên không có Nguyệt phu nhân!" Hoàng Bắc Nguyệt bỏ lại hắn, đi nhanh đi lên phía trước, nàng biết phát sinh chuyện lớn, giờ phút này không liên lạc được với Nến Đỏ, bọn họ nhất định rất lo lắng cho nàng!



Mới đi hai bước, phía sau một tay đưa đến, bắt được cánh tay của nàng, giọng nói lạnh lẽo vang lên trên đỉnh đầu: "Ngươi đi đâu vậy?"



"Sứ quán cháy, ta không thể trở về xem một chút sao?" Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng đẩy tay hắn ra.



"Ngươi trở về cũng vô dụng, không nhìn thấy cái gì hết." Phong Liên Dực lãnh khốc nói, "Trẫm sẽ an bài đưa di thể bọn họ về Nước Nam Dực, toàn bộ cũng hậu táng."



"Hậu táng? sứ thần nước ta bị giết ở Nước Bắc Diệu, các ngươi tưởng hậu táng thì có thể giải quyết vấn đề sao?" Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh một tiếng, "Chuyện trọng đại, nhưng bệ hạ lại cẩu thả như thế, làm cho lòng người giá lạnh!",



"Trẫm sẽ giúp ngươi bắt được hung thủ trừng phạt, còn lại ngươi muốn thế nào, Trẫm không thể làm người chết hổi sinh!"



"Ta chỉ muốn đi nhìn một cái mà thôi." Hoàng Bắc Nguyệt nói, chỉ cần đi ra khỏi đây là có thể xác định đám người Anh Dạ an toàn.



Có lẽ trên mặt nàng có chút bi thương, Phong Liên Dực cũng không thể không thay đổi sắc mặt, rốt cuộc gật đầu, "Trẫm mang ngươi đi xem."



Cả tòa dịch quán đều bị trọng binh bao vây, đặc biệt sứ quán Nước Đông Ly bị vây chặt, ngay cả con ruồi cũng không lọt ra được!



Đi ngang qua sứ quán Nước Đông Ly, Hoàng Bắc Nguyệt rất khó hiểu nhìn.



Phong Liên Dực nói: "người của Nước Tây Nhung nhìn thấy người của Ngụy võ thần đi ra khỏi đám cháy. Mà lệnh bài bọn họ cũng bị một người chết cầm trong tay. Nước Đông Ly rất có hiềm nghi."



"Ngụy võ thần...." Lại là Ngụy võ thần, Hoàng Bắc Nguyệt híp mắt, suy nghĩ một chút chuyện đã qua, dường như có chút kỳ hoặc.



Ngụy võ thần là con hồ ly đa mưu túc trí, sao lại để người của mình để lệnh bài ở hiện trường chứ? Hơn nữa, giết sứ thần Nước Nam Dực thì được cái gì?



Không hề có động cơ, hắn không thể giết người! "



"Ngụy võ thần là quốc trượng, lại là quyền thần củ Nước Đông Ly, nếu hắn thật sự là hung thủ, bệ hạ sẽ giết hắn mà đắc tội với Nước Đông Ly sao?" Hoàng Bắc Nguyệt thử thăm dò hỏi.



"Trẫm nói sẽ báo thù cho ngươi, sẽ không nuốt lời." Phong Liên Dực thản nhiên nói.



Trong xe ngựa, hai người ngồi đối diện với nhau, ánh mắt của hắn thâm thúy trầm lạnh, hoàn toàn không thể nhìn thấu ý nghĩ sâu trong nội tâm của hắn.



Hoàng Bắc Nguyệt hạ xuống con ngươi gật gật đầu, như có điều suy nghĩ nói: "Bệ hạ nếu đáp ứng, ta sẽ chờ bắt được hung thủ thì đưa hắn ngũ mã phân thây!",



Phong Liên Dực ngẩn ra, trong nháy mắt cảm giác trong giọng nói nàng sâu kín như hiểu rõ cái gì, nhưng nhìn khuôn mặt rung động lòng người kia dường như lại không phát hiện được gì.



Là ảo giác sao? Có đôi khi cảm giác nàng rất thông minh, cái gì cũng biết, nhưng đôi khi lại cảm giác nàng kỳ thật không biết gì hết.



Hoàng thượng giá lâm, bên này phụ trách tướng lĩnh liền mang người đi tiếp giá. Những tiểu tướng lần đầu tiên nhìn thấy hoàng đế, vội vàng nhịn thở gấp, cúi đầu, không ai dám ngẩng lên liếc mắt một cái.



Bọn họ cúi đầu, trong tầm mắt chỉ có thể nhìn chân của hoàng đế. Từ trong xe ngựa đi ra, hắn lại xoay người đỡ một nữ tử từ trên xe xuống.
Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên dừng bước chân, vẻ mặt lắng đọng lại, trong lòng lộp bộp, âm thầm nói: lần này vận may cũng hết!



Thiên đại Đông Nhi từng bước đi ra ngoài, thấy nàng dừng lại liền quay đầu nhìn nàng, chờ nghe thấy tiếng của Vị Ương mới chợt hiểu. Nhớ tới lúc ở Thành Tu La Vị Ương động thủ cùng Hoàng Bắc Nguyệt!



Hơn nữa Hoàng Bắc Nguyệt còn bị ả bắt lại, nhất định Vị Ương đã gặp Hoàng Bắc Nguyệt!



Nếu Vị Ương nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt, vậy thân phận của nàng nhất định bị vạch trần!



Trên bảng truy nã, Người đeo mặt nạ quỷ, thân phận này một khi bại lộ, tất cả mọi người Thành Tu La sẽ điên cuồng đuổi giết nàng!



"Mau vào đi!" Thiên đại Đông Nhi thấp giọng nói.



Không đợi nàng nhắc nhở, Hoàng Bắc Nguyệt đã lui về phía sau, nhưng vì được Phong Liên Dực để ý nên Diễm Tâm Sư cũng hết sức chú ý nàng. Từ lúc Hoàng Bắc Nguyệt đi ra, hắn đã nhìn thấy, bởi vậy ngẩng đầu hô: "Nguyệt phu nhân, bệ hạ chờ ngài ở trong xe ngựa."



Hắn vừa dứt lời, Hoàng Bắc Nguyệt cùng Thiên đại Đông Nhi ngây ngẩn cả người. Lúc Vị Ương nghe được câu "bệ hạ chờ ngài ở trong xe ngựa", lập tức quay đầu sang, trong ánh mắt lạnh như băng mang theo sát khí nồng đậm!



Bọn họ đã đứng ở ngoài cửa, căn bản không thể tránh, Vị Ương liếc mắt một cái liền thấy Hoàng Bắc Nguyệt. Hai cặp mắt đấu với nhau, có thể nhìn thấy sát ý trong ánh mắt đối phương.



"Hoàng Bắc Nguyệt...." Vị Ương thì thào nói, dường như có chút không xác định.



Diễm Tâm Sư mơ hồ nghe nhưng không rõ, bởi vậy lên tiếng hỏi: "Vị Ương tôn thượng, ngươi nói gì thế? Đó là Nguyệt phu nhân, bệ hạ rất để tâm cô ta, chuyện này, ta chưa kịp nói cho ngươi."



Diễm Tâm Sư cố ý đè thấp giọng nói, sợ Hoàng Bắc Nguyệt nghe được.



Nhưng Vị Ương nghe xong, bả vai lại không thể ức chế run rẩy, trong con ngươi sát khí lạnh liệt bùng phát, hung hăng trừng mắt nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, nói: "Hoàng Bắc Nguyệt! Quả nhiên là ngươi!"



Vừa dứt lời, một bên nắm binh khí, không thèm nói đạo lý, chém mạnh về phía Hoàng Bắc Nguyệt.



"Vị Ương tôn thượng!" Diễm Tâm Sư không rõ lý do, cực kỳ hoảng sợ. Vị Ương làm sao vậy? Đã nói Nguyệt phu nhân là người mà bệ hạ rất để tâm mà ả vẫn muốn động thủ, chán sống sao?



Nguyệt phu nhân là người bình thường, sao có thể là đối thủ của Vị Ương?



Hắn muốn ra tay nhưng kịp, chỉ thấy trên thân kiếm của Vị Ương có hai con rắn băng tuyết xoay quanh mà lên, khí thế hung mãnh sắc bén lao về phía Hoàng Bắc Nguyệt!



Không khí vốn lạnh như băng, nhưng vì chiêu thức của Vị Ương mà trong khoảnh khắc càng buốt giá!



Chỉ trong nháy mắt, hai con rắn băng lao xuống chỗ Hoàng Bắc Nguyệt. Chỗ nàng đứng lập tức nổi lên mưa băng thật lớn. Mưa băng phóng lên cao, nhanh chóng ngưng kết thành bông tuyết rơi xuống.



Diễm Tâm Sư trợn mắt há hốc miệng, chỉ trong nháy mắt mà thôi, cái gì cũng kết thúc.



Kia, Nguyệt phu nhân kia chết rồi?



Nhìn mưa băng từ từ tiêu tán đi, trong tầm mắt chậm rãi xuất hiện tại núi băng rất lớn. Diễm Tâm Sư thật sự là khóc không ra nước mắt, có thể nói trong lòng hắn cũng lạnh như băng.



Vị Ương điên cuồng cười rộ lên: "Chết đi, lần này ả nhất định đã chết!"



Diễm Tâm Sư ngã ngồi dưới đất, đùa sao, lần này nhất định không giỡn được.



"Làm sao vậy?" Phía sau vang lên giọng nói lạnh liệt.