Phượng Nghịch Thiên Hạ
Chương 890 : Phong Vân hội tụ 3
Ngày đăng: 01:34 22/04/20
Hoàng Bắc Nguyệt cũng xoay người đi vào trong phòng, mặc dù hiện tại tạm thời an toàn, thương thế của nàng cũng khôi phục bảy tám phần rồi. Nhưng nàng không thể khinh thường, lúc nào cũng phải nâng cao thực lực của chính mình, không thể có nửa khắc thư giãn.
Vừa đi vào phòng, liền cảm giác thấy một khí tức bất thường tràn ngập trong không khí! Nàng bản tính cảnh giác, lập tức biết trong phòng có người, có thể vô thanh vô tức ẩn vào khiến nàng ở bên ngoài không phát hiện, trên đời này mấy cao thủ làm được đây?
Không bối rối, ngược lại tỉnh táo chuyển qua một cái bình phong, nhìn trên giường có một người ngồi, nhìn tư thế như nghỉ ngơi, phong thái lười biếng, không hề phòng bị.
Nhẹ nhàng nhắm lại đôi mắt, lông mi khẽ run, mí mắt nhàn nhạt như thanh quạt. Mặt mày như vẽ, đã từng sớm chiều ở bên, hiện tại xem ra không thay đổi chút nào.
Nàng không dùng bước chân bí mật, hắn tự nhiên biết nàng tới gần, nhưng vẫn nhắm mắt lại nghỉ ngơi không phòng bị.
Hoàng Bắc Nguyệt cười nói: "Sư phụ tới sao không thông báo một tiếng, để ta ra ngoài nghênh đón."
Đôi mắt mở, màu đỏ sậm ở đáy mắt chợt lóe lên, thanh lạnh như cũ. Màu đỏ quỷ dị tượng trưng sự nguy hiểm, Hoàng Bắc Nguyệt không quên, bởi vậy dừng lại không tiến đến gần hắn, nếu không sinh tử khó liệu a!
Ánh mắt quét qua người nàng, Quân Ly liền mở miệng: "Ngươi khôi phục rất nhanh."
"Nhờ hồng phúc của sư phụ." Hoàng Bắc Nguyệt hai tay khoanh trước ngực, nhìn hắn, "Sư phụ thoạt nhìn cũng rất tốt, xem ra phù nguyên của ta ở trong tay ngài thật sự là như cá gặp nước a."
"Nếu biết rồi thì đem Vương lệnh của lính đánh thuê giao ra đây, ta không muốn giết ngươi lần thứ hai." Quân Ly vẫn không nhúc nhích, có điều ánh mắt có chút màu đỏ sậm.
Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng cười rộ lên: "Quả nhiên là lai giả bất thiện, muốn Vương lệnh của lính đánh thuê? Sư phụ hẳn biết ta là hạng người gì, không giết ta đừng mơ lấy được đồ của ta".
Không thèm nói nửa câu!
Nói không liền không cần nói tiếp, trực tiếp động thủ!
Từ trên giường, bóng dáng Quân Ly đột nhiên chợt lóe một cái rồi biến mất, khí lạnh sắc bén bay thẳng đến cổ Hoàng Bắc Nguyệt.
Hoàng Bắc Nguyệt nhíu đôi mắt lạnh lại, tốc độ so với nàng thật nhanh?
Quân Ly duỗi tay về cổ của nàng, độ ấm từ da thịt của nàng truyền đến đầu ngón tay, chỉ cần dùng một chút lực là có thể cắt đứt cổ của nàng.
"Đừng nóng vội, ngài ấy sẽ tới, đã có Vương lệnh của lính đánh thuê trong tây nhất định không phải người hời hợt, chúng ta yên lặng theo dõi là được" La Thuần cũng tỉnh táo nói.
"Mau nhìn, có cái gì tới kìa!" Thượng Quan Vô Vân đột nhiên mở miệng.
Mọi người ngẩng đầu, chỉ thấy trong khoảnh khắc một tia chớp màu trắng bay tới, mang theo tiếng rồng gào thét, trong nháy mắt một con rồng trắng xuất hiện giữa trời bão tuyết.
"Là cô nương Nến Đỏ! Vua của lính đánh thuê đã triệu hồi thần thú!"
La Thuần nói: "Ngài ấy rốt cuộc hiện thân rồi sao?"
Thượng Quan Vô Vân cau mày, nói: "Sợ rằng không đơn giản như vậy, chỉ thấy thần thú xuất hiện, chưa thấy Vua của lính đánh thuê".
Rồng trắng bạc xoay một vòng tại gió lốc, gió lốc đột nhiên tản ra, hình thành hai cỗ lực lượng cường đại lùi sang hai bên.
Bên này, Hoàng Bắc Nguyệt trực tiếp nhảy lên lưng Nến Đỏ, bốn phía băng tuyết rơi xuống, gió lạnh vờn quanh dường như chưa muốn ngừng.
Bên kia, bóng dáng màu đen là của Linh Tôn, Rồng trắng xuất hiện có vẻ khiến hắn khiếp sợ. Sau khi tách ra, hình thể Rồng đen liền lộ ra, trông khổng lồ hơn nhiều so với Rồng trắng. Rồng đen xoay thân lên cao, như thể đâm phá cả bầu trời.
"Quân Ly, quả nhiên là ngươi!" Nến Đỏ vừa nhìn hắn liền lập tức nhận ra, "Chủ nhân là con gái của A Cha, ngươi đả thương chủ nhân, sao còn mặt mũi gặp A Cha?"
Hai mắt Rồng đen đỏ như máu, quỷ dị khủng bố, hoàn toàn không chút động lòng với lời nói của Nến Đỏ. Vẻ lạnh lùng cao ngạo mang theo âm trầm ác lạnh từ Địa ngục! Đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Hoàng Bắc Nguyệt trên lưng Rồng trắng, "Giao Vương lệnh của lính đánh thuê ra đây."
"Đừng hòng!" Hoàng Bắc Nguyệt giữa đầy trời gió tuyết lãnh ngạo nói.
Sau một hồi đánh nhau, trên người nàng dính vài vết máu, không biết là của nàng hay của Quân Ly.
"Chủ nhân, hắn đã đánh mất chính mình" Nến Đỏ nhìn đôi mắt màu đỏ của con Rồng đen, có chút tiếc nuối nói.
"Ta biết." Hoàng Bắc Nguyệt ngoài ý muốn nói, nếu Linh Tôn không hoàn toàn mất đi bản thân, hắn sẽ không đối xử với nàng không có nửa phần cảm tình. Năm năm tình cảm thầy trò, nàng không tin hắn không có chút cảm giác gì. Lúc không biết hóa hồn, nàng chỉ có thể hoài nghi năm năm qua hắn lợi dụng nàng, toàn bộ đều tính kế. Nhưng sau khi biết hóa hồn, nàng hiểu rằng Linh Tôn cũng bất đắc dĩ và khổ sở.