Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 904 : Thánh Huyết Cung chủ 5

Ngày đăng: 01:34 22/04/20


"Đại điển kế vị của ngươi ta không thể tham gia được, chờ khi trở lại sẽ chúc mừng ngươi sau." Hoàng Bắc Nguyệt chân thành nói.



Thiên đại Đông nhi gật đầu, hai người chậm rãi bước xuống bậc thang của Thánh Huyết Cung, dọc đường đi, đệ tử Thánh Huyết Cung nhìn thấy bọn họ đều dừng lại, cung kính hành lễ.



"Ở thời đại này, chỉ có thực lực là quan trọng nhất, sẽ không ai quản ngươi bội bạc khi sư diệt tổ hay giết sư đoạt vị!" Thiên đại Đông nhi rất cảm khái nói.



"Không sai, đặc biệt là nơi như Thánh Huyết Cung, sợ rằng Điện Quang Diệu, và Thành Tu La cũng thế." Hoàng Bắc Nguyệt trong nháy mắt nghĩ tới Mặc Liên cùng Hồng Liên, còn có đám người Vị Ương, bọn họ có địa vị như hôm nay, cũng là do dẫm đạp lên cả đống người mà đi.



"Thời đại Người ăn thịt người, không thể sống khác được." Thiên đại Đông nhi bất đắc dĩ nói, "Được rồi, ngươi đi Điện Quang Diệu thì đám lính đánh thuê phụng ngươi làm vua phải làm sao bây giờ?"



"Ta đã dặn họ án binh bất động, lặng lẽ lưu ý nhất cử nhất động của Điện Quang Diệu cùng Thành Tu La, thuận tiện âm thầm tổ chức mạng lưới tình báo, trải rộng Đại lục Tạp Nhĩ Tháp."



Thiên đại Đông nhi ánh mắt lóe sáng, kích động nói: "Mạng lưới tình báo khổng lồ như thế, sau này bất cứ gió thổi cỏ lay gì Trên Đại lục Tạp Nhĩ Tháp cũng không qua được ánh mắt ngươi!"



Hoàng Bắc Nguyệt mỉm cười, đây chỉ là mới bắt đầu thôi!



"Cát Khắc đã mang theo A Tát Lôi chạy tới Thành Kỳ Dương, lúc ta không có ở đây, mong ngươi để ý tới bọ giúp ta."



"Không thành vấn đề!" Thiên đại Đông nhi cười nói, "Xem ra sau này, Thánh Huyết Cung chúng ta cũng phải cố gắng, nếu không, ở đại lục tôn sùng kẻ mạnh này khó có thể sinh tồn".



Hoàng Bắc Nguyệt cười to, nắm chặt tay nàng, tỏ vẻ tuyệt đối tín nhiệm nàng.




Giữa đám đại thần có người đắc ý, có người thất vọng, tuy nhiên vẫn có thể tiếp nhận sự thật kéo dài hàng trăm ngàn năm này.



"Có rất nhiều người đêm nay không ngủ được." Thánh chỉ hạ xong, Thiên đại Đông nhi cũng vội vã rời đi, Bắc Đường Du đứng bên cạnh, nữ hoàng thâm thúy nói.



"Vì bọn họ không biết Đông nhi là người của chúng ta, là Du trước kia đã khiến Đông nhi thuần phục Trẫm, nếu không, với lai lịch không rõ của cô ta, cho dù có Thiên đại Mê Ly bảo đảm, nhưng thân phận thiếu cung chủ như vậy đã sớm rước lấy không biết bao nhiêu họa sát sinh."



Nữ hoàng ngẩng đầu lên, con ngươi lấp lánh vẻ sùng bái, nhìn nam tử anh tuấn bên người.



Bắc Đường Du mỉm cười, ôn nhu như nước: "Khi đó ta tuyệt không nghĩ tới cô ta có thể giết Thiên đại Mê Ly. Toàn bộ điều này là công lao của Hoàng Bắc Nguyệt."



"Người thiếu nữ kia" nữ hoàng nhẹ nhàng nhíu mày, lo lắng nói: "Cô ta lợi hại như vậy, sau này sẽ thành địch nhân của chúng ta sao?"



"Bệ hạ yên tâm, mặc kệ là ai, chỉ cần cản bệ hạ thì Du nhất định sẽ diệt trừ tất cả!" Bắc Đường Du ngồi xổm xuống, quỳ một gối nhìn thẳng nữ hoàng "Tuy nhiên, hy vọng cô ta không trở thành kẻ địch của chúng ta."



"Trẫm cũng không hy vọng đối địch với cô ta." Nữ hoàng xinh xắn cười, có chút cúi đầu, nhẹ tay lướt qua gò má Bắc Đường Du, "Du, có ngươi bên cạnh thật tốt."



Bắc Đường Du giật mình một cái, lập tức mỉm cười, "Thuần phục ngài, là sứ mạng duy nhất của Du từ khi sinh ra cho đến khi chết đi".



***** Bắc Nguyệt hoàng triều ******