Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 913 : Trộm Liên hoán Nguyệt 1

Ngày đăng: 01:34 22/04/20


Nước suối ấm áp lượn lờ bốc lên khí nóng, thị nữ vẩy từng cánh hoa vào trong nước, hương hoa tỏa ra, thấm vào ruột gan.



Hoàng Bắc Nguyệt đứng bên cạnh cái ao, dùng chân dò xét một chút nước ấm, thấy vừa vặn liền nói: "Các ngươi đi ra ngoài đi."



"Tôn thượng, nô tỳ dựa theo sách cổ học được thủ pháp đấm bóp, chi bằng để nô tỳ..." một thị nữ xung phong nhận việc nói.



"Đi ra ngoài." Hoàng Bắc Nguyệt không lưu tình nói, đám thị nữ không ai dám do dự, vội vàng lui xuống.



"Đúng rồi." Hoàng Bắc Nguyệt nhớ tới cái gì, đột nhiên gọi lại bọn họ, nói: "Mặc Liên thế nào rồi?"



Thị nữ vừa rồi xung phong nhận việc nói: "Mặc Liên tôn thượng bị Thánh quân nhốt trong phòng hối lỗi, có thể hai ngày nữa mới được thả, tuy nhiên tôn thượng yên tâm, Thánh quân yêu quý Mặc Liên tôn thượng, sẽ không để ngài ấy chịu khổ."



Xem ra tâm ý của Hồng Liên đối với Mặc Liên không phải bí mật gì, tựa hồ mỗi người cũng biết.



Dựa theo tính cách Hồng Liên, loại chuyện này tự nhiên không giấu diếm được.



Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, để tất cả thị nữ ra ngoài, còn nàng lẳng lặng ngâm mình trong nước nóng, chậm rãi điều trị nguyên khí, mượn sức mạnh của Vạn Thú Vô Cương để chữa thương.



Trong Bùa Phong ấn thú, Ma thú Hỏa Diễm đã chậm rãi dung nhập ý thức của nàng. Ở trong Bùa Phong ấn thú, hắn đang bị thuần hóa, quá trình này không biết sẽ kéo dài bao lâu, bởi vì càng là thú cấp bậc cao, thuần phục càng khó khăn hơn.



Mà Thôn Thiên Hồng Mãng không mạnh như Ma thú Hỏa Diễm, tin rằng sẽ đơn giản hơn so với nó.



Đồng thời, nàng lại phát hiện Tiểu Hổ thoi thóp trong không gian linh thú, nằm không nhúc nhích, Hoàng Bắc Nguyệt gọi hắn một tiếng, hắn mới u u đáp lại, sau đó tiếp tục không nhúc nhích.



Chẳng lẽ Tiểu Hổ bị thương sao?



Kiểm tra trên người hắn, không phát hiện dấu vết bị thương, nhưng sao hắn như bị đánh vậy?



"Tiểu Hổ, chẳng lẽ không có Chi Chi ở đây, ngươi không vui sao?" Nghĩ đến khả năng này, Hoàng Bắc Nguyệt cười rộ lên.



Tiểu Hổ bình thường luôn xem thường Chi Chi, không ngờ Chi Chi không có ở đây, hắn lại nhớ như vậy, xem ra đã tạo dựng được tình bạn rồi.



Nghe thấy lời nàng, Tiểu Hổ càng giận dỗi không thèm để ý.



Biết hắn cáu kỉnh, Hoàng Bắc Nguyệt an tâm, rời khỏi không gian linh thú, nghe thấy Yểm chậm rãi nói: "Có lẽ nó muốn trưởng thành."



"Ý ngươi là thành niên sao?" Hoàng Bắc Nguyệt kinh ngạc, thần thú phát triển rất chậm và gian nan, đại khái từ nhỏ đến lúc trưởng thành cũng phải mất vài chục năm, thậm chí hơn trăm năm, mà Tiểu Hổ mới năm tuổi!
Nàng không tiếp xúc nhiều với Mạnh Kỳ Thiên, tuy nhiên biết người này thông minh tuyệt đỉnh, tâm cơ thâm trầm, không dễ ứng phó, so với Hồng Liên cùng Mặc Liên, kỳ thật nàng càng kiêng kỵ người như Mạnh Kỳ Thiên.



Nàng nói lời vừa rồi là dựa theo thói quen của hắn cùng Hồng Liên ở chung mà diễn.



Từ trước mấy lần gặp qua, trí nhớ phán đoán Mạnh Kỳ Thiên rất tôn kính Hồng Liên, thực lực chênh lệch quá lớn, hắn cho dù thông minh cũng không thể tránh được, ít nhất biểu hiện không thể qua loa.



Mà Hồng Liên đối với hắn mặc dù chưa tới mức là bạn tri kỉ, cũng không có cừu hận gì, nhất định tán đồng Mạnh Kỳ Thiên. Tóm lại bọn họ ở chung rất ôn hòa.



Mấy thứ này nàng đã sớm phân tích tốt, tự nhận lúc nhìn thấy Mạnh Kỳ Thiên, cũng sẽ không xảy ra sai lầm, nhưng hiện tại tựa hồ có gì đó không đúng....



Đối với lòng người, nàng rất tinh thông, vừa nhìn bộ dáng Mạnh Kỳ Thiên bất thường, liền không nhiều lời với hắn, nói nhiều sai nhiều, sau này cố gắng không tiếp xúc với hắn nhiều, hắn rất nhạy cảm.



Hoàng Bắc Nguyệt xoay người muốn đi, nhưng Mạnh Kỳ Thiên lúc này lại cười nói: "Đúng vậy, xem ra Hồng Liên tôn thượng nhiệm vụ cũng hoàn thành thuận lợi!"



"Ta ra tay có thể không thuận lợi sao?" Hoàng Bắc Nguyệt không muốn nhiều lời với hắn, xoay người đi hướng Quang Minh Thần Điện.



Mạnh Kỳ Thiên cũng biết điều không nói lời nào.



Hoàng Bắc Nguyệt ngụy trang rất giống, không chút tỳ vết. Nếu như không phải có một hồi khắc khẩu liên quan đến Mặc Liên, Hồng Liên cảm xúc biến hóa quá lớn, Mạnh Kỳ Thiên cũng tuyệt đối sẽ không thấy kỳ quặc.



Tuy nhiên vì trận cãi vã mới khiến hắn mơ hồ cảm giác Hồng Liên trước mắt này bất thường.



Thông minh như hắn, trên đời này không chuyện gì có thể qua được mắt hắn!



Mạnh Kỳ Thiên đẩy cửa lớn của Quang Minh Thần Điện, trong nháy mắt bên trong ánh sáng từ hàng vạn hàng nghìn đèn đuốc chiếu vào mắt Hoàng Bắc Nguyệt khiến lóa một chút, tuy nhiên trên mặt không chút kinh ngạc, tiếp tục theo đuôi Mạnh Kỳ Thiên bước vào.



Đi trên thông đạo đèn đuốc vờn quanh, trong lòng phảng phất tuôn ra cảm giác thần thánh, giống như bị đầu độc, tựa hồ có chút kích động muốn cúi đầu quỳ lạy.



Hoàng Bắc Nguyệt thần sắc như thường, không vì tò mò mà nhìn loạn. Rất nhanh đã đi đến chỗ ngọn đèn sâu nhất, nơi thần thánh nhất.



Sa rèm màu vàng hạ xuống, sau rèm, một bóng người mờ ảo lười biếng dựa vào ghế, không nhìn thấy mặt hắn, nhưng lại có cảm giác hắn nhìn lại đây, ánh mắt sắc bén, khiến nội tâm người ta nảy sinh cảm giác thần thánh không thể xâm phạm.



Mạnh Kỳ Thiên quỳ xuống, nàng cũng quỳ theo, cung kính không dám có một tia chậm trễ.



Thánh quân, người sau rèm là Thánh quân của Điện Quang Diệu!