Phượng Nghịch Thiên Hạ
Chương 932 : Mặt nạ vàng 3
Ngày đăng: 01:34 22/04/20
Hoàng thượng thương tâm quá độ, căn bản không nói chuyện, thái hậu nói: "Ai gia là tổ mẫu của nó, đều là người một nhà, nói chuyện gì giúp hay không giúp, ngươi nói đi."
A Tát Lôi ngẩng đầu, chà xát nước mắt, nói: "Quận chúa hy vọng thái hậu có thể phái người đón Trưởng công chúa Huệ Văn trở về. Chuyện năm đó đã qua rồi, hôm nay quốc gia thái bình, hy vọng trưởng công chúa có thể cùng người nhà đoàn tụ trở lại"
Hắn chưa dứt lời, Hoàng thượng đã nhảy dựng lên, mạnh vọt tới trước mặt A Tát Lôi, một tay nhéo hắn áo, quát hỏi: "Ngươi nói cái gì? Ngươi nói lại lần nữa xem!"
Với tốc độ của A Tát Lôi có thể né tránh, tuy nhiên Hoàng Bắc Nguyệt đã nói với hắn, có thể có người sẽ quá kích động, đặc biệt Hoàng thượng, hắn đừng kinh ngạc.
Tuy nhiên A Tát Lôi vẫn hoảng sợ, lắp bắp nói: "Hoàng, Hoàng thượng tha mạng..."
"Hoàng thượng, ngươi đừng làm hắn sợ, để hắn nói rõ!" Văn Đức thái hậu cũng bỗng nhiên đứng lên, trong mắt lóe sáng.
Tiêu Dao Vương cũng giật mình một cái, sau đó vội vàng đứng lên, đi tới trước mặt hoàng thượng, duỗi tay kéo hắn, nói: "Hoàng thượng xin tỉnh táo lại."
Hoàng thượng buông tay ra, nhưng đôi tay run rẩy như cũ, hai mắt đỏ lên, hung hăng nhìn chằm chằm A Tát Lôi, hét lớn: "Nói! Nói mau!"
"Vâng, Vâng" A Tát Lôi nuốt nước miếng, mới nói: "Quận chúa nói, Trưởng công chúa Huệ Văn năm đó được một người tên là Hiên Viên Vấn Thiên cứu, người bên trong lăng mộ không phải trưởng công chúa. Trước mắt, trưởng công chúa ở tại Biệt Nguyệt sơn trang bên ngoài thành"
"Nói bậy!" Thái hậu quát, "Biệt Nguyệt sơn trang là chỗ âm hồn quỷ quái tụ tập, trưởng công chúa làm sao có thể ở đó?"
Tuy nói như vậy, nhưng sắc mặt Văn Đức thái hậu đã hoàn toàn tái nhợt, trên mặt những vết nhăn hằn rõ như đao khắc.
Bắc Nguyệt tuổi nhỏ như vậy, không thể biết chuyện của Huệ nhi cùng Vấn Thiên, khi đó nàng còn chưa sinh ra! Kẻ bên ngoài càng không thể biết.
Nhiều năm như vậy, cái tên Hiên Viên Vấn Thiên sớm đã bị xóa nhòa. Nhưng người này lại nói ra tên Vấn Thiên! Vẫn biết chuyện trong Biệt Nguyệt sơn trang, tuyệt không thể là trùng hợp, tuyệt đối không thể!
A Tát Lôi nói: "Tại hạ nói là thật trăm phần trăm, quận chúa nói. Lúc đầu người của Điện Quang Diệu xông vào Biệt Nguyệt sơn trang trộm Vạn Thú Vô Cương, quận chúa len lén đi theo. Người của Điện Quang Diệu không lấy được đồ vật liền rời đi. Mà trưởng công chúa gặp được quận chúa, cho nên mới hiện thân quen biết nhau."
Thái hậu chán nản ngồi xuống, lẩm bẩm: "Nó vậy mà còn sống..."
"Mẫu hậu! Đúng là hoàng tỷ, nhất định là hoàng tỷ!" Hoàng thượng vui vô cùng, vừa mới trải qua nỗi đau tang nữ, biết được tin tức hoàng tỷ với hắn mà nói đúng là an ủi lớn nhất.
Giờ phút này trong đầu hoàng đế thậm chí còn có chút ý niệm điên cuồng. Hắn nghĩ Bắc Nguyệt qua đời cũng không vấn đề. Nếu hoàng tỷ thích có con, bọn họ còn có thể có con...
"Trẫm tự mình đón hoàng tỷ hồi cung!" Hoàng thượng tinh thần gấp trăm lần, lập tức muốn đi.
Khuôn mặt Thái hậu đột nhiên già nua như gỗ mục, nhưng vẫn mở miệng nói: "Biệt Nguyệt sơn trang hung hiểm dị thường, Hoàng thượng ở ngôi cửu ngũ không thể dễ dàng mạo hiểm, để ai gia đi thôi."
"Mẫu hậu...." Hoàng thượng còn muốn nhiều lời, thái hậu nhưng lại quyết đoán vung tay lên: "Thân là quốc quân sao có thể tùy hứng làm bậy? Đón hoàng tỷ ngươi tự có ai gia làm chủ...."
Thái hậu nói xong, đột nhiên trước mắt tối sầm, ngã trên mặt đất.
"Thái hậu! Thái hậu!" Nhất thời Dục Tường Cung loạn thành một mảnh.
Thái hậu hôm nay chịu đả kích quá sâu, cho nên mới có thể hôn mê, rất nhanh liền tỉnh, đôi mắt khôn khéo cũng có một tia ảm đạm, giơ lên tay chỉ hướng Tiêu Dao Vương.
"Tống Mịch." Giọng khàn khàn hô lên.
Yểm than vãn trách móc dong dài một trận sau liền ngừng công kích, đi điều dưỡng thương.
Lại một lần nữa an tĩnh lại, Hoàng Bắc Nguyệt cũng ngồi xếp bằng chân, để nguyên khí chậm rãi theo kinh mạch lưu chuyển toàn thân, chậm rãi điều dưỡng nội thương.
Trong lúc điều trị, đột nhiên nhận thấy ký hiệu hình hoa trên nhẫn có lực tác động yếu ớt.
Chiếc nhẫn là chìa khóa mở ra Điện Quang Diệu, bởi vậy nàng không dám khinh thường. Cảm giác chiếc nhẫn gọi về, liền lập tức triệu tập tinh thần đi thăm dò.
Quả nhiên, trong nhẫn có lệnh dẫn nàng đi đến một chỗ.
Cái nhẫn là Thánh quân ban cho, Mạnh Kỳ Thiên lúc đầu cũng nói qua. Nếu bọn hắn ở bên ngoài, Thánh quân gọi về sẽ thông qua cái nhẫn này. Nghĩ hiện tại có lẽ là Thánh quân muốn gặp Hồng Liên.
Trong lòng giật mình, Hoàng Bắc Nguyệt lập tức đứng lên, đi theo luồng tác động ra khỏi khách điếm, hướng ngoài thành hoang vắng không có ai đi tới.
Không nhìn thấy Mặc Liên, Thánh quân đúng là một mình gọi nàng.
Trong lòng không thể không sốt ruột, trải qua ở Cung Dục Tường chứng kiến đủ loại, trong lòng nàng hoài nghi càng ngày càng sâu. Chỉ một chút nữa là nàng có thể vạch trần khuôn mặt dưới mặt nạ hoàng kim!
Lúc này Thánh quân vội vã triệu kiến nàng, ít nhất có thể nói rõ nàng hoài nghi đúng. Thân phận thật sự của Thánh quân, đúng là người bên cạnh Trưởng công chúa Huệ Văn.
Mà hắn gọi về cũng chứng minh Thánh quân cũng không chú ý đi vào bẫy của nàng.
Trong bóng tối, Hoàng Bắc Nguyệt khóe miệng giương lên, mặt mày ánh lên vẻ tự tin, thần thái đặc biệt cao hứng.
Đầu xuân không khí vẫn se lạnh, băng tuyết chưa tan ra.
Núi non chập trùng phía chân trời, một trận gió lạnh thổi tới, nhánh cây lay động, một ít bông tuyết rơi khỏi nhánh cây, lách cách vỡ trên mặt đất.
Hoàng Bắc Nguyệt từ trong rừng đi ra, quì xuống cung kính nói: "Tham kiến Thánh quân!"
Phía trước nàng có một bóng người màu vàng đưa lưng về phía nàng. Trong đêm tối, đầy người kim quang như thần giáng thế, kẻ khác sinh lòng kính sợ.
Thánh quân hai tay vắt sau lưng, chậm rãi xoay người, nhìn nàng quỳ trên mặt đất, thấp giọng hỏi: "Nguyệt Dạ xuất hiện sao?"
"Hồi Thánh quân, thuộc hạ lúc nào cũng lưu ý, nhưng không thấy nàng xuất hiện!" Hoàng Bắc Nguyệt cung kính nói, Nguyệt Dạ chính là nàng, nàng không muốn xuất hiện thì cả thế giới này vĩnh viễn không có Nguyệt Dạ!
Thánh quân trầm ngâm, Hoàng Bắc Nguyệt sẽ không đơn thuần tưởng hắn gọi nàng ra chỉ muốn hỏi Nguyệt Dạ có xuất hiện hay không. Chắc chắn có mục đích khác, mà nàng không vội, chờ hắn mở miệng.
Quả nhiên, một lát sau, Thánh quân mở miệng hỏi: "Ngày đó các ngươi vào Biệt Nguyệt sơn trang, trừ gặp Nguyệt Dạ còn có người khác không?"
"Hồi Thánh quân, còn có một con rồng bạc, cùng với cô gái thuộc hạ bắt về. Những người còn lại, thuộc hạ chưa từng thấy qua. Tuy nhiên, Biệt Nguyệt sơn trang rất lớn, hơn nữa có cả ám đạo. Đáng tiếc lúc ấy Nguyệt Dạ chiếm được Vạn Thú Vô Cương, đánh thức đám thạch thú, bọn thuộc hạ bất đắc dĩ mới lui ra."
Hoàng Bắc Nguyệt kể lại rõ ràng chuyện xảy ra ngày đó cho Thánh quân, có điều thân phận chuyển hóa một chút, nàng từ Nguyệt Dạ biến thành Hồng Liên mà thôi.
"Nói cách khác, tiểu tử kia nói có lẽ là thật sự" Thánh quân thấp giọng nói một câu, Hoàng Bắc Nguyệt không nghe rõ ràng, đã nói: "Thuộc hạ không nghe rõ, Thánh quân nói lại lần nữa xem?"