Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 941 : Quận chúa Bắc Nguyệt 1

Ngày đăng: 01:35 22/04/20


Thoắt cái, thời gian giằng co cùng Thánh quân ở Biệt Nguyệt sơn trang đã qua mười ngày! Hai bên không bên nào chịu nhượng bộ, ngược lại như hổ rình mồi nhìn chằm chằm đối phương!



Thánh quân cùng đám quái vật của hắn không có ý tốt, nhìn chằm chằm tử huyệt bọn họ, chỉ cần có một chút cơ hội sẽ nhào lên!



Hoàng Bắc Nguyệt giận dữ, sau khi tự mình thu thập ba tên quái vật, Thánh quân mới để bọn họ an phận một chút.



"Tức chết đi được! Vương, chúng ta ở đây cản hắn, một mình ngài đi ra ngoài đi! Cùng lắm thì ở đây đồng quy vu tận với hắn!" A Tát Lôi kích động nói.



"A Tát Lôi! Ngươi đừng ồn ào làm phiền nữa?" Cát Khắc nhắc nhở hắn, chính mình cũng đầy kích động.



Hoàng Bắc Nguyệt ngồi ở tường vây đổ nát phía sau, vừa vặn có thể ngăn trở nàng. Mười ngày này phải nắm chặt thời gian tu luyện, dù sao trong trạng thái giằng co đều không làm gì được. Nàng đã nghĩ cách đánh để phá cục diện bế tắc này nhưng không ra cách gì.



Có đám quái vật kia, nàng tuyệt đối không thể đồng ý mở ra kết giới đi ra cùng Thánh quân. Nhỡ sau khi ra ngoài, hắn để quái vật tập kích nàng, chẳng phải là sẽ chết oan uổng?



Trong kết giới của Biệt Nguyệt sơn trang này, thời gian ngừng lại, Nến Đỏ dùng đồng hồ cát tính mới biết đã qua mười ngày.



Mười ngày này không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.



Tiêu Dao Vương một đi không về, Hoàng thượng cùng thái hậu có thái độ gì? Nói vậy cũng phát hiện đó là một bẫy rập chứ?



Mà Mặc Liên chờ ở khách điếm không biết thế nào? Tên kia cố chấp cực kỳ, nàng không ra, hắn nhất định sẽ vẫn chờ nàng. Mười ngày chờ đợi, hắn nhất định chờ đến tuyệt vọng mất.



Lúc đầu tiến vào, không ngờ Thánh quân dễ dàng phá giải kết giới của Tiểu Đăng Lung như vậy, xem ra hắn nhất định hiểu rõ Vạn Thú Vô Cương.



Nàng đáng ra phải sớm thấy Điện Quang Diệu có Thiên Phạt, chứng tỏ Thánh quân không phải người thường, có điều lúc ấy nàng tưởng chỉ Linh Tôn mới có chiêu ấy, quên mất chuyện Thánh quân có liên quan tới Vạn Thú Vô Cương.
Nghe đối thoại của bọn họ, Hoàng Bắc Nguyệt quay đầu nói: "Nhìn bộ dáng đứng ngồi không yên của Thánh quân có khi muốn đầu hàng trước, lương thực mười tám năm giữ lại đến tận thế ăn đi!"



"Thật không?" A Tát Lôi lập tức sáng mắt lên, xoa tay nói: "Nếu hắn đầu hàng, chúng ta đi ra ngoài nhất định không thể bỏ qua hắn!"



"Ừ, mặc kệ thế nào cũng chuẩn bị cho tốt." Hoàng Bắc Nguyệt thấp giọng dặn dò.



Tống Mịch đứng lên, vung ống tay áo lên, giọng nói từ phía xa truyền đến: "Nguyệt Dạ."



Hoàng Bắc Nguyệt ngồi trên tường, vểnh chân hỏi: "Chuyện gì?"



Tống Mịch nói: "Ta và ngươi bị vây ở chỗ này, không ai nhường ai, cho dù một vạn năm cũng không có kết quả, không bằng đi ra ngoài đánh tiếp."



"Đi ra ngoài ta tự nhiên đồng ý, tuy nhiên mấy người quái vật kia còn sống, ta sẽ không đi ra."



"Những người còn lại ta có thể phá hủy, tuy nhiên ta muốn giữ lại Diệu Ca, đây là nhượng bộ cuối cùng."



Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng liếc nhìn Diệu Ca nói: "Cũng được, tuy nhiên, ta muốn Tiểu Đăng Lung dùng kết giới trói ả."



"Nguyệt Dạ, ngươi không nên được voi đòi tiên!" Tống Mịch có chút tức giận.



Hoàng Bắc Nguyệt cười nói: "Chìa khóa ở trên tay ta, tùy ngươi có đồng ý hay không!"



Tống Mịch híp mắt, lạnh lùng liếc nàng mới nói: "Được!"