Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 947 : Tuyệt địa cứu viện 3

Ngày đăng: 01:35 22/04/20


Hoàng Bắc Nguyệt lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, từ Nước Nam Dực đến Nước Bắc Diệu giục ngựa chạy không ngừng cũng mất một ngày một đêm, hiện tại cách Thành Tu La không xa, nàng muốn lập tức đi cứu người, nhưng vẫn cảm giác mệt mỏi không ổn, vì thế nghỉ ngơi hai canh giờ ở trong rừng cây.



Diệu Ca không cần ngủ, giống như tử thi giương hai tròng mắt đứng trên thân cây, cảnh giới xung quanh.



Hoàng Bắc Nguyệt lo lắng ả, tuy nhiên lúc nàng nghỉ ngơi đều có Băng Linh Huyễn Điểu đề phòng giúp, bởi vậy không cần lo lắng quá.



Nàng đúng là quá mệt mỏi, mười ngày giằng co trong Biệt Nguyệt sơn trang cũng không nghỉ ngơi tốt, lần này nhắm mắt lại ngủ một giấc.



Sơ suất quá, không chỉ khinh thường, dĩ nhiên vẫn gặp ác mộng.



Đây hoàn toàn không phải phong cách trước kia của nàng, thân thể uể oải, hay là trong lòng đã hoàn toàn chán ghét cuộc sống ngay cả ngủ cũng bất an?



Không thể hiểu hết.



Mộng thấy Anh Dạ nhưng thật ra sau khi từ biệt ở Nước Bắc Diệu, công chúa cùng Tào Tú Chi an toàn trở lại Nước Nam Dực, nàng mặc dù không nhìn thấy công chúa, tuy nhiên nghe Cát Khắc nói công chúa bình yên vô sự, vẫn có thói quen kiêu căng thất thường như trước kia.



Dù sao có người chiều công chúa, làm mọi việc theo ý công chúa.



Đối với giấc mộng này nàng không suy nghĩ nhiều, so với nàng, Hoàng thượng thái hậu cùng với hoàng hậu hiểu rõ, nếu Anh Dạ không thích người kia thì chẳng ai bức nàng lập gia đình được, mà chỉ cần Anh Dạ thích, cho dù là tên ăn mày, Hoàng thượng cũng phải tổ chức hôn sự long trọng cho công chúa.



Anh Dạ là con gái mà Hoàng thượng thương yêu nhất, như hòn ngọc quý trên tay, khác các công chúa khác. Anh Dạ từ nhỏ lớn lên bên cạnh Hoàng thượng, Hoàng thượng sao có thể để nàng đi ngàn dặm hòa thân?



Hơn nữa trước mắt mà nói, nàng lo lắng nữ hoàng Nước Tây Nhung cố ý cùng Nước Nam Dực kết thân, Chiến Dã mới có nguy cơ hòa thân nguy hiểm!



Cúi đầu cười cười, thật sự quá mệt mỏi mới có thể mơ giấc mơ này, chứng tỏ trình độ cảnh giới của nàng yếu bớt, đây không phải là chuyện tốt, sau này tuyệt đối không để thành cái dạng này.



Xem sắc trời đã rạng sáng, thời điểm tốt hành động.



Hoàng Bắc Nguyệt đứng lên, gọi Diệu Ca đang ở trên cây, ả lập tức nhảy xuống, đứng trước mặt nàng.
Rốt cuộc, mấy người kia đẩy ra một cái cửa lớn đi tới trước, mùi vị kia trong nháy mắt xông tới, Hoàng Bắc Nguyệt lập tức hiểu rõ mùi vị kia rốt cục là cái gì!



Đó là mùi máu tươi! Mới mẻ, ấm áp, tựa hồ vẫn mang theo hơi thở sự sống, giống như dòng máu còn lưu động trong tĩnh mạch!



Hơn nữa máu này hương vị ngọt ngào hơn bình thường, khiến nàng hoài nghi mình biến thành quỷ hút máu, ngửi thấy mùi máu không thể kiềm chế được nữa.



Diệu Ca không có cảm giác gì, mặt không thay đổi cùng nàng đi vào trong cửa lớn.



Một mảnh đỏ rực khiếp đảm rơi vào tầm mắt! Như là núi sông biến sắc, trời đất đảo ngược, cái gì gọi là chảy máu thành biển? Cái gì gọi là thây chất thành núi? Cái gì gọi là Tu La địa ngục?



Nhanh như chớp...



Một tiếng trục răng cưa chuyển động, bên cạnh một hệ thống bánh xe nước cực đại. Người vừa bị mang tới đều bị hai người đầu thú vứt vào trong guồng nước. Người kia tựa như đang nằm mơ trong nháy mắt bừng tỉnh, sau đó kêu thảm, bị bánh xe nước nghiền ép thành mảnh nhỏ!



Người sống sờ sờ kia trong nháy mắt thành thịt nát, như ép sữa đậu nành, máu tươi chảy rào rào từ bánh xe nước xuống hồ máu lớn phía dưới.



Tràng cảnh này khiến Hoàng Bắc Nguyệt chỉ liếc nhìn đã thấy dạ dày trong đảo lộn. Nàng không phải người có tốt chất kém, tuy nhiên bản thân ở giữa đám máu tươi tanh nồng nặc ấy thì không ngán mới là lạ!



Hồ máu lớn như vậy, rốt cục bao nhiêu người đã chết.



Hoàng Bắc Nguyệt nhìn thoáng qua chung quanh, trên biển máu có một cái đại lồng sắt, bên trong giam giữ một thiếu niên không nhúc nhích.



Mặc Liên!



Diệu Ca cũng ngẩng đầu nhìn thấy Mặc Liên, thân thể vừa động định nhảy lên, Hoàng Bắc Nguyệt một phát bắt được cô ta, thấp giọng nói: "Không nên hành động thiếu suy nghĩ!"



Diệu Ca quẩy người một cái, cuối cùng không cam lòng chờ.