Phượng Nghịch Thiên Hạ
Chương 960 : Đi ngược gió 1
Ngày đăng: 01:35 22/04/20
Thành Tu La cũng không hoàn toàn tối tăm, phía sau cung điện vẫn có quang cảnh không tồi.
Suối chảy qua khe, cỏ cây sum xuê, còn có hồ nước yên ba mênh mông, mơ hồ có hơi nóng truyền đến, hẳn là suối nước nóng.
Một tòa nhà nhỏ cổ điển ưu nhã, mái cong phản vũ thấp thoáng sau bụi hoa cỏ, trong làn sương mờ trên hồ nước như ở chốn Bồng Lai tiên cảnh.
Hoàng Bắc Nguyệt bước xuống bậc thang gỗ của tòa nhà, sương sớm dính ướt bậc thang, vài mảnh cánh hoa rơi xuống, nàng đi tới một nửa đột nhiên đứng lại, con ngươi thanh lạnh ngước lên, nhìn về phía đối diện hồ nước có thần thú màu đen đang nghển cổ uống nước.
Tư thế cao ngạo như chẳng để bất cứ thứ gì trên thế gian vào mắt.
Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ nhàng nâng tay phất một cái, trên cây cánh hoa hồng nhạt liền bay xuống, một cỗ lực lượng kéo bay tới chỗ Huyễn Linh Thú.
Thần thú cao ngạo bị làm phiền, thờ ơ ngẩng đầu, cánh hoa rơi ở bên cạnh nó. Nó lại lạnh lùng bất động, cánh hoa không kịp tới gần thân thể liền hóa thành hư ảo, tiêu tán vô hình.
Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi đi qua, trên mặt hồ không kết băng, nhưng nàng lại trực tiếp dẫm trên mặt nước, từng bước một đi đến chỗ Huyễn Linh Thú.
Mỗi bước chân của nàng đặt xuống liền có khối băng xuất hiện, mà khi đi qua khối băng liền hòa tan.
Có thể điều khiển nguyên khí băng đến trình độ này cũng khiến người ta bội phục.
Nhưng Huyễn Linh Thú lại lạnh lùng nhìn nàng, biết người đến không có thiện ý.
"Lúc ở cùng Mặc Liên, ngươi không chịu xuất hiện nói chuyện với ta, hiện tại hắn không có ở đây, có thể trả lời câu hỏi của ta không?" Vừa tới gần nó vừa chậm rãi mở miệng, trên người mang theo khí băng lạnh, bao phủ xung quanh.
Song Huyễn Linh Thú cao ngạo hơn tất cả thần thú khác. Hắn căn bản khinh thường loài người ngoại trừ Mặc Liên, cho nên hắn là thần thú cấp bậc như vậy nhưng chưa bao giờ hóa thành hình người, thậm chí cũng rất hiếm mở miệng nói chuyện.
Kiêu ngạo từ trong máu, bởi vậy tạo ra áp lực bức người.
Hắn thản nhiên liếc Hoàng Bắc Nguyệt, không khó nhìn ra vẻ châm chọc trong ánh mắt của nó, xoay người làm ngơ nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt lại ngăn cản ở phía trước nó, khoanh tay nói: "Ngươi sẽ không vô nhân tính như thế, đúng không Nữu Nữu?"
Nghe đến cái tên mang theo ý cười kia, Huyễn Linh Thú gầm một tiếng phẫn nộ, nếu không phải cân nhắc Mặc Liên, hắn sẽ giết chết nha đầu không biết trời cao đất rộng này ngay lập tức!
Nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ kia, Hoàng Bắc Nguyệt cười nói: "Nếu ta đi tìm Mặc Liên, nhờ hắn giúp ta, hắn nhất định sẽ bảo ngươi nói cho ta biết. Ta không tìm hắn, vì không muốn lợi dụng hắn. Mặc Liên càng tốt với ta, ta càng áy náy."
Nhắc tới Mặc Liên, trên người Huyễn Linh Thú giảm bớt không ít lệ khí. Nhưng đối với cô gái này vẫn có cảm giác không tín nhiệm.
Nàng quá thông minh, bởi vậy không thể không phòng bị.
Nó đi qua nàng, lưu lại một ánh mắt lãnh đạm, vẫn không chịu nói câu gì.
Lúc nhìn Hồ máu, đột nhiên cảm giác âm lãnh đến gần, nàng rất cảnh giác, nghiêng người vươn tay ra chộp về phía sau liền bắt được một cánh tay khác.
Chủ nhân cánh tay kia không hề phản kháng, nhìn lại mới phát hiện là Quân Ly, đôi mắt đỏ rực nhìn nàng.
"Sao Ngươi lại ở phía sau ta?" Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi buông tay ra.
Quân Ly chậm rãi đi tới đứng sóng vai với nàng, chỉ Hồ máu nói: "Nhìn thấy động tĩnh vừa rồi không?"
"Có." Nếu coi cái bong bóng là "động tĩnh" thì cũng coi là nhìn thấy.
Quân Ly nói: "Hai mươi năm qua, đây là lần thứ hai Ma thú Địa ngục có động tĩnh."
"A?" Hoàng Bắc Nguyệt chớp mi, không ngờ nàng có vinh hạnh to lớn như thế "Lần đầu tiên là lúc nào?".
"Lúc ngươi tới cứu Mặc Liên." Quân Ly thản nhiên nói.
Hoàng Bắc Nguyệt ngước mắt, lẳng lặng liếc hắn, Quân Ly cũng không trốn tránh, mặc nàng nhìn.
Lúc nàng tới cứu Mặc Liên không để ý động tĩnh trong Hồ máu, cũng đại khái là xuất một cái bọt khí đi, làm sao nàng để ý một cái bọt khí nhỏ được?
"Vậy Hồ máu có liên quan tới ta sao?".
Quân Ly lắc đầu, nói: "không quan hệ với ngươi, nhưng có liên quan tới Yểm ở hắc thủy cấm lao."
Yểm lớn tiếng nói: "Ngươi đừng nói bậy bạ oan uổng ta! Ta chẳng có vấn đề gì với Thành Tu La cả!"
Tiếng nói này chỉ Hoàng Bắc Nguyệt nghe được, Quân Ly thì không.
Hoàng Bắc Nguyệt nói: "Ngươi đừng nói giỡn, Yểm tuy là ma thú nhưng hắn có liên quan gì tới Thành Tu La?"
Quân Ly không giải thích, khuôn mặt tuấn mỹ lãnh khốc cười lạnh, con ngươi màu đỏ chớp một cái đã giơ tay lên, đè vào bụng Hoàng Bắc Nguyệt.
Rút ra bài học từng bị hắn đánh cắp phù nguyên nên Hoàng Bắc Nguyệt luôn phòng thủ chu đáo trước hắn, đâu dễ để hắn được lợi? Cổ tay lộn một cái ngăn trở tay hắn.
"Quân Ly, táy máy tay chân không phải là thói quen tốt!"
Nàng đâu biết rằng dụng ý của Quân Ly không phải bụng nàng, chỉ ngụy trang mà thôi. Quân Ly biết nàng cẩn thận, sớm có phòng bị, bởi vậy chỉ thử dò xét, sau đó rút tay trở về.
Hoàng Bắc Nguyệt còn chưa thu hồi tay, đột nhiên hắn mở hai tay ra, bất ngờ ôm nàng vào lòng, động tác hơi lưu manh, khóa chặt thắt lưng nàng, để toàn thân nàng dán ở trên người hắn.
Động tác bá đạo nhưng không có sát khí, Hoàng Bắc Nguyệt đã sớm giơ tay lên đặt trên ngực hắn, lạnh lùng nói: "Ta không muốn đào ra một trái tim còn đang đập nhé."