Phượng Nghịch Thiên Hạ
Chương 963 : Đi ngược gió 4
Ngày đăng: 01:35 22/04/20
Lệ Tà không phục nói: "Tốt, vậy ngươi nói cho ta biết, trong lòng ngươi, bệ hạ cùng Mặc Liên ai có sức nặng hơn?"
Hoàng Bắc Nguyệt cười khẽ, đôi mắt lại trong suốt sáng ngời, không có một tia mê mang, "Lệ Tà, ý ngươi hỏi là tình cùng nghĩa, bên nào nhẹ bên nào nặng phải không?"
Lệ Tà nhăn mi, cảm tình của nàng sao phức tạp như vậy?
Không đợi hắn dài dòng, có lẽ căn bản hắn không biết đáp án, Hoàng Bắc Nguyệt cứ thế nói, "Ta trước kia là người giết người không chớp mắt, tâm ngoan thủ lạt. Người khác nói mấy thứ tình nghĩa với ta, ta cũng chẳng thèm ngó tới như ngươi. Đó là vì chưa từng hiểu được, cho nên không có cảm giác. Hiện tại ta coi như may mắn, nếu ông trời không cho ta cơ hội sống lại lần nữa, ta nghĩ cả đời này sẽ không hiểu, cũng sẽ không bởi vậy mà phiền não."
Lệ Tà nghe mà đầu óc mơ hồ, tựa như nàng nói, bởi vì không biết nên căn bản không có cảm giác.
Hoàng Bắc Nguyệt lắc đầu cười cười, nói: "Ta nói với ngươi những thứ này làm gì chứ? Cảm tình của loài người, thú không nhất định hiểu được. Cho dù ngươi mạnh mẽ, có tính người đi chăng nữa cũng khó mà hiểu được."
"Hừ! Nói nhiều như vậy là muốn trốn tránh đúng không?" Lệ Tà không cam lòng yếu thế, cười lạnh một tiếng nói.
"Ngươi nói ta muốn trốn tránh cũng được, ta quả thật muốn trốn tránh. Lúc Quân Ly nói cần Mặc Liên hiến tế, ta mong ta...thà rằng chưa hề quen hắn." Giọng nói của nàng trầm xuống, sau đó chậm rãi cười lạnh, "Ngươi nhất định đang chê cười ta đúng không?"
Lệ Tà nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến, nhìn bộ dáng nàng như thế, hắn quả thật có cảm giác thoải mái.
Hắn căn bản chưa từng phiền não như vậy.
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu, trong ánh mắt không biết mỉa mai hay là cái gì mà liếc hắn. Trong lòng hắn có vài phần khó chịu, tuy nhiên cũng không thể tránh được, bởi vì bọn họ đã tới bên ngoài hồ nước, mà Phong Liên Dực thì chắp tay đứng ở bên hồ. Trong làn sương trắng trên mặt hồ, hắn mặc y phục đen nổi bật, có chút nặng nề buông xuống.
Tóc dài màu đen hòa vào mênh mông sương khói, như mực đen vẩy vào bức tranh sơn thủy mơ hồ mông lung.
Vẻ đẹp độc nhất vô nhị trên thế gian.
Hắn nghiêng mặt đón hoa rơi, đột nhiên thời gian như bị kinh diễm mà ngừng trôi.
Hoàng Bắc Nguyệt chợt dừng bước chân lại. Khi hắn nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy mong đợi và hi vọng nàng đi tới, cũng không bước lên trước.
Lệ Tà đi lên phía trước mới dừng bước chân, quay đầu lại nhìn nàng có chút khó hiểu.
Phong Liên Dực chậm rãi xoay người lại, hắn vừa động, sương mù bên hồ cũng chuyển động theo, nhẹ nhàng xoay tròn, ánh mặt trời khúc xạ tạo ra cảm giác rực rỡ huy hoàng.
Trên mặt tuy uể oải, nhưng vẫn khuynh quốc khuynh thành như cũ, khóe miệng khêu gợi tươi cười tuyệt diễm, còn hơn bất cứ phong cảnh gì trên thế gian.
Dọc đường tĩnh lặng về tới Điện Quang Diệu, mọi việc phát sinh như một giấc mộng, thật khó mà tin nổi.
Ở Thành Tu La, Hoàng Bắc Nguyệt đã đổi lại quần áo Hồng Liên, hơn nữa nói với Mặc Liên nàng bất đắc dĩ giả trang Hồng Liên, chưa cho hắn biết tin Hồng Liên đã chết, cho nên Mặc Liên rất thản nhiên tiếp nhận.
Bọn họ cùng đi đến ngoài Quang Minh Thần Điện cầu kiến Thánh quân, tuy là nửa đêm, nhưng biết Mặc Liên bình an trở về, Thánh quân lập tức triệu kiến bọn họ.
Đi vào thông đạo dài đầy ánh nến, trong lòng Hoàng Bắc Nguyệt đang kích động nhưng hào khí thần thánh hiền hòa này mà từ từ bình tĩnh trở lại. Phía sau rèm, bóng dáng Thánh quân như ẩn như hiện.
Nàng cùng Mặc Liên quỳ xuống, Mặc Liên luôn luôn trầm mặc, cúi đầu không nói, mà Hoàng Bắc Nguyệt tìm lí do thoái thác nói cho Thánh quân tin Diệu Ca đã chết, không có chứng cứ. Mọi chuyện thế nào thông qua miệng nàng đều là nói bậy?
Nhìn thấy Mặc Liên trở về, Thánh quân cũng không hỏi gì khác, nhưng nhìn thấy bộ dáng Mặc Liên liền hỏi: "Là ai xuống tay?"
Mặc Liên nói: "Lệ Tà."
"Quả nhiên là hắn." Thánh quân hình như đã sớm ngờ tới, lạnh lùng cười một tiếng, đang muốn mở miệng, đột nhiên Mặc Liên an an ổn ổn quỳ lại ngã sấp xuống!
"Mặc Liên!" Hoàng Bắc Nguyệt hoảng sợ, lập tức qua xem xét.
Thánh quân nói: "Hồng Liên, ngươi đi ra ngoài."
"Nhưng..." nhìn Mặc Liên té ra đất bất tỉnh, trong lòng âm thầm lo lắng.
Chuyện gì xảy ra? Lúc ở Thành Tu La, hắn có chút bất thường, khi đó chính mình không để ý, hiện tại...
"Bảo ngươi ra ngoài thì ra ngay!" Giọng nói Thánh quân đột nhiên uy nghiêm thêm vài phần.
Hoàng Bắc Nguyệt âm thầm cắn môi, việc nhỏ không nhịn tất sẽ loạn việc lớn! Nàng đứng lên chậm rãi lui ra ngoài.
Đi ra khỏi cửa Quang Minh Thần Điện, nàng đứng dưới ánh trăng lạnh lẽo, nỗi lòng bất ổn.
Cách đó không xa có một tiếng chim hót tinh tế, Hoàng Bắc Nguyệt quay đầu, chỉ thấy bóng dáng Mạnh Kỳ Thiên cách đó không xa chợt lóe mà qua, nàng nhìn bốn bề vắng lặng liền lơ đãng đi qua.
"Ta biết ngươi nhất định bình an trở về." Mạnh Kỳ Thiên đứng dưới giàn hoa đã rụng hết cánh, chỉ còn lá vàng khô tung bay trong gió, xoay người lại, mỉm cười nhìn nàng.