Phượng Nghịch Thiên Hạ
Chương 968 : Anh Dạ bỏ mình 4
Ngày đăng: 01:35 22/04/20
Lưu Thạch tự biết phạm sai lầm, nhưng vậy cũng là vì lo lắng nàng. Nàng không hề cảm kích nên bản thân hắn cũng không tiện nói, trầm mặc cúi đầu.
Hồng Liên mở bàn tay, trong lòng bàn tay một con hạc giấy nho nhỏ vỗ cánh, sau đó biến thành một đoạn chữ nho nhỏ xếp thành một hàng trong không khí.
"Ngụy võ thần lòng muông dạ thú, căn bản không thực hiện lời hứa hòa thân, Bắc Nguyệt, ta rất sợ hãi, cứu ta.-- Anh Dạ"
Tia sáng tập hợp thành chữ nhỏ lóe trong không khí, Lưu Thạch ngẩng đầu liếc nhìn nói: "Đây là Công chúa Anh Dạ truyền tin, nàng sợ Ngụy võ thần hại, có nên nói cho Hoàng thượng hay không? Lần này hòa thân có vấn đề lớn!"
Hồng Liên lạnh lùng nhìn hắn một cái, "Những gì ngươi nhìn thấy, nếu dám để lộ ra nửa chữ, đừng trách ta trở mặt vô tình!".
Lưu Thạch sửng sốt một chút, vẻ mặt đôn hậu tràn đầy khó hiểu: "Nhưng Công chúa Anh Dạ..."
"Ta làm việc ngươi dám hoài nghi sao?" Hồng Liên lớn tiếng nói, "Còn dám nhiều lời nửa chữ thì lập tức cút về đi! Giữ lại ngươi cũng vô dụng!".
Lưu Thạch tức giận nói: "Nhưng đó là Công chúa Anh Dạ, ngươi để nàng đi hòa thân, rốt cục là trong lòng có ý gì? Các ngươi tốt xấu cũng là người một nhà a!"
Chát....
Lưu Thạch nói xong đã bị một cái cái tát nặng nề đánh trên mặt, hắn không kịp trở tay. Vết thương của Hồng Liên đã tốt lên, trừ mất đi Thôn Thiên Hồng Mãng, nàng vẫn lợi hại như trước, Lưu Thạch này nàng chẳng để vào mắt.
"Ta chính là muốn Công chúa Anh Dạ chết! Không chỉ như thế, ta còn muốn Thái tử Chiến Dã lãnh binh xuất chinh tấn công Nước Tây Nhung cũng chết! Muốn hoàng đế cùng thái hậu Nước Nam Dực đều chết cả! Muốn đem Nước Nam Dực cho Ngụy võ thần! Như thế nào? Ngươi muốn đi mật báo?"
Lưu Thạch trên mặt hằn đỏ năm dấu tay, rất bi thương lại bất đắc dĩ nhìn nàng: "Hồng Liên, sao lại muốn như vậy?"
"Ta muốn phá hủy mọi thứ của Hoàng Bắc Nguyệt! Như vậy ta mới có thể cao hứng. Tiểu Thạch, ngươi nếu hy vọng ta vui vẻ thì ngậm miệng, yên lặng giúp ta, nếu không, ta chỉ có thể giết ngươi!" Hồng Liên vẻ mặt tàn nhẫn chậm rãi hoà hoãn, cười với Lưu Thạch.
Lưu Thạch cúi đầu, chậm rãi nói: "Ta hiểu rồi."
Hồng Liên thật sự cao hứng, vung tay phất tin tức hạc giấy mang đến đi, sau đó hai tay kết ấn, chim đại bàng đen bay từ ngoài sổ vào, rơi trên cánh tay nàng, hai mắt sắc bén liếc nhìn Lưu Thạch.
Cô ta đi tới bàn, đề bút viết mấy câu trên giấy, làm khô nét mực, cuộn lại đưa cho đại bàng đen. Đại bàng mở miệng nuốt tờ giấy xuống.
"Đưa đi nước Đông Ly, bảo Ngụy võ thần mở lá gan ra! Một Công chúa Anh Dạ cũng không đối phó được thì ta không cần hợp tác với người như vậy!"
Đại bàng đen nghe lời nàng bay ra ngoài cửa sổ, đảo mắt đã biến mất.
"Hồng Liên, Công chúa Hi Hòa chỗ này..." Nhìn đại bàng đen bay đi, Lưu Thạch bất an mở miệng.
"Ta đêm nay ra ngoài lặng lẽ gặp bà ta, ngươi coi chừng trong phủ, đừng để bất kỳ ai đi vào."
Lưu Thạch gật đầu, không dám nói thêm cái gì.
***** Bắc Nguyệt hoàng triều *******
Tỉnh ngủ đầu đau như muốn nứt ra, trong mộng rất kỳ quái, bóng người Anh Dạ rối loạn, một mình nàng đối mặt vô số binh mã, bị buộc đến bên vách núi, suýt nhảy xuống vách núi.
Nàng không phải người mê tín, nhưng mấy ngày liền đều mơ ác mộng về Anh Dạ, nàng có chút bất an.
Lời còn chưa dứt, cổ đã bị bẻ gãy, Nến Đỏ đã xoay người bay tới chân núi Phạn âm.
Dọc đường đi mùi máu tanh càng ngày càng đậm, trong đất tuyết có thể thấy vô số dấu chân và vết máu ghê người!
"Đại nhân, giờ trở về ăn nói với Đại tướng quân thế nào?" Trong tuyết rơi, một binh lính bất an hỏi một nam nhân có bộ dáng tướng lĩnh.
Nam nhân kia khuôn mặt bình tĩnh nói: "Hừ! Ai biết Công chúa Anh Dạ cận kề cái chết cũng không hàng! Ta xem không cần giải thích, chờ rơi đầu đi!".
Vừa dứt lời, phía sau đột nhiên gió bão cuồn cuộn nổi lên, tuyết càng rơi càng nhanh, càng rơi xuống càng lớn, từng phiến bông tuyết đập bể trên vai như hòn đá đập vào mà đau!
"A..."
"Ô oa... này, đây là cái gì?"
Trong đám binh lính vang lên tiếng kêu thảm liên tiếp.
Tướng lĩnh quay đầu nhìn gió tuyết mù mịt, chưa đợi hắn thấy rõ đã bị một thanh dao băng xuyên qua trán, trong nháy mắt băng khuếch đại làm vỡ tung đầu hắn.
Trong chớp mắt, toàn bộ đội ngũ vài trăm người bị chết thảm trong đất tuyết, thi thể ngổn ngang nằm, người nào cũng mở to hai mắt, không kịp nhìn thấy bộ dáng kẻ địch.
Rồng trắng tuyết từ trên trời giáng xuống, chưa xuống đến mặt đất, một bóng người đã lưu loát nhảy xuống, một đám bông tuyết nhiễm máu bị bắn lên, nàng chạy vội đến.
"Anh Dạ! Anh Dạ!"
Gió bão tàn phá bừa bãi, tuyết rơi ngổn ngang, trong tiếng gió gào thét, tiếng gọi của nàng trở nên yếu ớt.
Dưới chân núi Phạn Âm, tất cả gió bão tuyết đều thổi vào thung lũng, gió tuyết thê lương, một vệt máu tươi kéo dài về phía trước.
Trừ tiếng gió thì bốn phía đều an tĩnh, ngoài tiếng tim đập của nàng thì không hề có khí tức gì nữa.
Sườn núi mơ hồ xuất hiện trong mắt, càng tới gần, bước chân của nàng càng chậm, cuối cùng ánh mắt như bị tuyết che lấp, nàng đứng ở dưới sườn núi, nhìn thấy Tào Tú Chi toàn thân đẫm máu đứng trước mặt, một tay vươn ra che chở cô gái phía sau. Hai người đứng thẳng dán vào chân núi. Tào Tú Chi một tay cầm cây thương dài, đâm xuyên qua bụng thân thể hai người, vẫn không chạm vào vách núi.
Không biết vì cây thương cố định, hay hai người kia đến chết cũng quyết tâm không chịu ngã xuống. Bọn họ đứng thẳng tắp như đang tác chiến, chỉ có đầu hơi rủ xuống.
Từng mảnh bông tuyết rơi trên đầu và trên vai bọn họ, như chôn lấp hai người, máu tươi chảy xuống từ thân thể cùng băng tuyết hòa tan chảy ra, giờ phút này đã sớm ngưng kết thành khối.
Tào Tú Chi nắm cây thương thật chặt không chịu buông tay, đã hơi nhẹ nhàng quay đầu, để cô gái phía sau gục đầu xuống, dán vào mặt hắn, nhuộm đầy máu tươi trên mặt. Hắn có vẻ đang cười, nhưng nụ cười lại đọng lại mãi mãi.
Hoàng Bắc Nguyệt lảo đảo hai bước, đột nhiên ngã khụy xuống đất tuyết
"Chủ nhân!" Nến Đỏ hóa thành hình người, chạy như bay tới nâng nàng dậy.
"Cứu bọn họ! Mau cứu bọn họ!" Hoàng Bắc Nguyệt run rẩy giơ tay lên, dùng sức giục Nến Đỏ để nàng đi cứu người.
Nến Đỏ nước mắt đầy mặt, khóc nói: "Chủ nhân, nhìn tình hình này, bọn họ ít nhất đã chết một ngày, không cứu sống nổi..."