Phượng Nghiên Trấn Quốc

Chương 35 : Phụ thân tốt [2]

Ngày đăng: 13:14 19/04/20


Vừa gấp gáp đi đến chính viện, Trầm Thư Kính vừa nghe Tôn Dạ kể lại sự tình. 



Thì ra Trầm Ngôn rượu chè be bét, đã bỏ việc quân doanh hơn cả tuần nay. Ở trên triều chính Sùng Kha đế có quở trách Trầm Tường một chút. Nào ngờ Trầm Tường cảm thấy mất mặt, vừa về tới nhà liền cho người lôi Trầm Ngôn ra chính viện, muốn đích thân xử trí y.



Trầm Thư Kính nghe xong, trong đầu hoài nghi vì sao Trầm Ngôn lại say khướt đến bỏ việc? Không phải chức vị tướng quân là chức quan ca ca muốn nhất hay sao? 



Tuy nghi ngờ, song Trầm Thư Kính cũng không hỏi ra miệng, im lặng tăng nhanh bước chân.



Vừa vào đến chính viện, Trầm Thư Kính đã thấy Tô Tịch khóc đến hoa lê đái vũ*, tay giữ chặt lấy Trầm Ngôn vẫn còn đang mơ mơ màng màng trong men rượu, gào lên cầu xin:



“Lão gia, người đừng đánh nữa, đừng đánh nữa. Đánh nữa Ngôn nhi nhất định sẽ chết, lão gia, đừng đánh nữa”.



Chỉ thấy Trầm Tường cầm trên tay roi sắt- tuy mỏng nhưng đánh trên người một phát cũng mất nửa cái mạng- đây là gia pháp của Trầm gia. Trầm Thư Kính hốt hoảng trong lòng, thật không ngờ Trầm Tường lại dám mang gia pháp ra xử trí ca ca.



Từ xưa đến giờ ca ca luôn là niềm tự hào và là đích trưởng tử duy nhất của Trầm Tường. Trầm Thư Kính cứ nghĩ Trầm Tường nhất định sẽ không bao giờ làm tổn thương đến ca ca, nào ngờ là nàng quá xem nhẹ chuyện mặt mũi đối với Trầm Tường rồi.



Thấy Trầm Thư Kính tiến vào, người hầu trong phòng liền đồng loạt hành lễ:



“Quận chúa an”.



Phất phất tay, Trầm Thư Kính trông thấy Trầm Tường còn muốn đánh nữa, vội vàng chạy đến. Vừa nói vừa giúp Tô Tịch nâng Trầm Ngôn toàn thân men rượu dậy:




Lần trước ông ta đánh bà ta, bà ta còn chưa có trả lại đâu. Vốn nghĩ sẽ đánh trúng Trầm Ngôn, nào ngờ lại đánh trúng Trầm Thư Kính. Lần này quả thật là trời giúp người mà. Đánh trúng Trầm Ngôn thì chỉ là cha dạy con, song nếu đánh phải Trầm Thư Kính thì chính là mạo phạm quận chúa, bà ta quả thật là trông ngóng xem Trầm Tường hối hận xanh mặt a.



Trầm Tường nhìn roi sắt còn dính chút máu, trong lòng loạn một đoàn. Ông quả thật trọng mặt mũi, nhưng cũng rất cần nhi nữ. Lần này đánh Trầm Ngôn bằng gia pháp chính là cũng có tư tâm. Trầm Ngôn từ sớm đã luyện võ, mình đồng da sắt, đánh trên người y ông lại không dùng quá nhiều sức, nhìn máu me như thế nhưng thật ra chỉ là xướt da bầm một chút mà thôi.



Nhưng với Trầm Thư Kính thì khác. Nàng là tiểu thư khuê các, da mềm thịt yếu, đó giờ chưa bao giờ luyện võ qua, mà lúc đó ông bị An thị kích thích, xuống tay là dùng hết sức. Nào ngờ là thật sự đánh đến huyết nhục mơ hồ rồi.



Ngẩng đầu nhìn An thị vẻ mặt hài lòng, Trầm Tường cả khuôn mặt đều đen kịt. Hay cho An thị, châm ngòi thổi gió khiến ông tự tay đánh nhi nữ của mình. Đánh trúng dù là Trầm Ngôn hay Trầm Thư Kính, ông cũng chính là bất lợi. Nghĩ đoạn, ông gằn giọng nói với Trầm quản gia Trầm Nhất:



“Cho người đem An di nương về Bạch Mai viện, hảo hảo trông giữ. Không có lệnh của ta không được phép thả ra, cũng không cho ai đến thăm”.



Mặc An thị la hét kêu gào, mấy thô sử bà từ cứ thế mạnh mẽ lôi kéo An thị về Bạch Mai viện. 



Nhưng Trầm Tường không biết, lần này nhốt An thị là nhốt luôn tính mạng bà ta. Đến khi Trầm Tường phát hiện thì bà ta đã sớm là một cái xác khô rồi. Dẫu vậy, đó là chuyện của những chương sau.



—Chú thích—



*Hoa lê đái vũ: hoa lê trong mưa, ý chỉ vẻ đẹp khi mỹ nhân khóc. 



*Huyết nhục mơ hồ: máu thịt lẫn lộn.