Phượng Nghiên Trấn Quốc

Chương 37 : Tâm sự [2]

Ngày đăng: 13:14 19/04/20


Thấy Trầm Ngôn thật sự im lặng không nói gì, Trầm Thư Kính hoảng hốt nghĩ có phải mình đoán đúng rồi hay không?



Ca ca có để ý ai sao?



Nhớ lại đời trước, Trầm Ngôn chết khi tuổi đời còn rất trẻ: chỉ mới hai mươi hai tuổi. Nàng khi đó chỉ lo Trác Thiếu Kình, đến cả mẫu thân cũng không quan tâm, huống gì ca ca. Tuy vậy, nàng vẫn là biết được chút ít tin tức. Nghe nói khi đó ca ca vốn đã có ý cầu thân với quý tiểu thư Triệu quận công phủ Triệu Mộ Như. 



Không lẽ lần này ca ca như vậy, là có liên quan đến Mộ Như tỷ sao?



Trầm Thư Kính lấy lại tinh thần, trầm giọng hỏi Trầm Ngôn:



"Ca, huynh như vậy là vì...Triệu tỷ tỷ Triệu Mộ Như đi?".



Thanh âm tách trà va chạm với mặt bàn "cách" một tiếng vang lên. Trầm Ngôn xoẹt qua tia kinh ngạc, song vẫn mở miệng hỏi:



"Muội làm sao biết được?".



Khe khẽ thở dài, Trầm Thư Kính rốt cuộc cũng hiểu nguyên do tại sao mấy ngày qua ca ca hành động như vậy.



Điều này chắc phải nói từ Triệu Mộ Như. Kiếp trước cùng kiếp này, ngoài việc Trầm Thư Kính thay đổi, cũng không có chuyện hiệu ứng cánh bướm xảy ra, những chuyện khác vẫn là y như đời trước. 



Dẫu là hai kiếp, thân phận quý khí của Triệu Mộ Như vẫn là khó lòng thay đổi. Nàng có hai vị huynh trưởng hết sức luyến muội cuồng, lại có hai vị tẩu tử luôn muốn gả muội phu vào hoàng gia, khó tránh khỏi gặp khó khăn trong nữ nhi tư tình.




"Kính nhi, lần này là huynh có lỗi với muội, huynh hứa sẽ không như thế nữa, sẽ nhanh chóng vực lại tinh thần. Thật xin lỗi muội, Kính nhi".



Không hiểu sao, nghe đến ba chữ "Triệu tiểu thư", dường như Trầm Thư Kính còn cảm giác được ca ca thoáng chút run rẩy. Nàng ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Trầm Ngôn, nhìn đến mức khiến da đầu hắn tê dại, mới mở miệng:



"Ca ca, huynh thật sự nỡ buông bỏ Triệu tỷ tỷ sao? Huynh nỡ bỏ xuống tình cảm đã cắm rễ trong lòng mình sao? Ca, muội biết huynh đau khổ, nhưng có ai nói Triệu tỷ tỷ không có đau khổ đâu? Ca, huynh phải nghĩ thật kĩ. Triệu tỷ tỷ có khi là thân bất do kỷ, phía trên nàng còn có hai vị tẩu tử Giả thị đè ép".



Lời Trầm Thư Kính nói ra khiến Trầm Ngôn như bắt được ngọn đèn le lói trong biển trời tối đen đầy tuyệt vọng. Song, hắn vẫn là ngần ngại, ánh mắt lạnh băng hôm đó của Triệu Mộ Như, cho đến trong mộng hắn vẫn còn rõ ràng.



Dẫu rằng đã nhiều lần tỉnh lại từ trong cơn ác mộng ấy, nhưng hắn vẫn không cách nào chấp nhận được nó là sự thật. 



Biết ca ca do dự, Trầm Thư Kính thở dài, lại nói:



"Hay thế này đi. Muội sẽ chọn một ngày đẹp, mời Triệu tỷ tỷ đi du ngoạn, sẵn tiện sẽ thăm dò một chút tin tức cho huynh. Chỉ là muội khuyên huynh, tình cảm của mình, nếu còn không biết tự mình nắm giữ thì chờ ai đây? Nguyệt Lão se duyên còn có khi se nhầm, duyên phận của mình không phải nên do chính mình tự tay nắm lấy hay sao? Huynh vẫn là nên tranh thủ đi, trước khi mọi chuyện trở nên không thể cứu vãn. Muội có cảm giác trong chuyện này Triệu tỷ tỷ thật sự có nỗi khổ riêng".



Chỉ khi mất đi rồi, huynh mới hiểu được thà một lần đau khổ có được rồi mất đi vĩnh viễn, còn hơn cả đời đến một câu nói cũng chẳng thể nói với nhau, cứ như vậy làm hai người xa lạ.



Trong đầu Trầm Ngôn chỉ còn vang vọng câu nói của Trầm Thư Kính: "Nguyệt Lão se duyên còn có khi se nhầm, duyên phận của mình không phải nên do chính mình tự nắm lấy hay sao?"



Hai tay nắm chặt thành quyền, Trầm Ngôn lấy hết dũng khí, gật đầu một cái thật nặng nề:



"Được, huynh trông chờ kết quả của muội".



—Chú thích—



*Luyến muội cuồng: yêu thương em gái một cách thái quá.