Phượng Nghiên Trấn Quốc
Chương 42 : An thị tử
Ngày đăng: 13:14 19/04/20
Những ngày qua cả Trầm quốc công phủ náo náo nhiệt nhiệt là thế nhưng An thị một chút cũng không biết. Bà ta bị Trầm Tường giam lỏng cũng đã hai tháng rưỡi, những ngày qua nữ nhi của bà ta vẫn luôn đi cầu tình cho bà nhưng lại luôn bị Trầm Tường đuổi về viện tử.
An thị nằm trên ghế dài, nghĩ liệu có phải bà ta sắp chết hay không? Sao dạo gần đây luôn có cảm giác không an toàn lắm.
Hôm nay sáng sớm bà ta đột nhiên muốn ra ngoài sân ngắm nắng một chút, nên đã sai Nghi Đình kéo một cái ghế nhích lại gần cửa sổ bọc kín giấy đến mức một tia sáng cũng không lọt qua nổi, ngồi một lúc đến tận giờ Ngọ hai khắc, An thị mệt mỏi đứng lên, muốn trở về giường ngủ trưa một lát.
Nào ngờ bà ta còn chưa đứng dậy, cửa phòng vẫn luôn được người cẩn thận canh giữ cũng đã “sầm” một tiếng bật mở. Đã lâu chưa thấy ánh sáng mặt trời, An thị vội vàng đưa tay lên che mắt, đợi mắt dần thích ứng mới mở ra.
Chỉ thấy đứng ngược sáng, có ba người nữ nhân. Nữ nhân đi đầu trường sam trắng, tóc búi hờ, phần còn lại xoã trên ngực áo. Chiếc lá nhỏ trên cây trâm cài tóc theo từng bước đi của nàng mà đong đưa đong đưa. Hai nữ tử phía sau bà lờ mờ nhìn liền biết nhất định là nha hoàn, bởi vì khí chất giữa ba người thật sự rất khác biệt.
Vẫn đang mãi quan sát, An thị bị thanh âm thình lình lên tiếng doạ hết hồn:
“An di nương, ngươi nhìn đủ chưa?”.
Phải, người đến chính là Trầm Thư Kính cùng Hỷ Tình Túc Tình. Hôm nay nàng đến đây chính là muốn tính nợ. Vụ việc của Kiến Ninh trang cùng gia pháp hôm đó, nàng đến để đòi lại công đạo cho chính mình.
Nhìn An thị vốn đã sợ tái mặt nhưng vẫn giả vờ cứng rắn, Trầm Thư Kính không kiêng nể bật cười. Chỉ là nàng chưa cười được năm giây, đã thay đổi sắc mặt, lớn tiếng nói với An thị:
“An di nương, ngươi biết ta muốn nói cái gì với ngươi sao? Chuyện lần trước phụ thân dùng gia pháp với ca ca, vốn đã có ý định tha. Tại sao ngươi còn không biết tốt xấu mà mở miệng châm dầu vào lửa? Lại nói, nếu không phải Chính Thái hầu ở trên triều đình vạch tội ca ca thì phụ thân sẽ tức giận sao?”.
An di nương giật mình, không nghĩ tới Trầm Thư Kính quả thật là tên quỷ thù dai, chuyện đã qua lâu nhưng vẫn ghi nhớ để truy vấn bà ta. Tuy vậy bà ta vẫn không sợ, bà ta vẫn rất hả hê mỗi khi nhớ đến ngày hôm đó, bởi vậy khi mở miệng khó tránh khỏi có chút đắc ý:
“Tam tiểu thư, người nên nhớ, đánh người hôm đó là phụ thân tốt của người, một chút cũng không liên quan đến ta. Còn hầu gia chỉ là làm đúng nghĩa vụ mà thôi, Trầm Ngôn tự ý bỏ việc công khai, còn không cho người khác lên án hay sao hả?”.
“Không liên quan đến bà? Nhưng ta vẫn nhớ lời nói kích thích phụ thân hôm đó của bà, làm sao bây giờ? Không liên quan đến bà, nhưng ta cảm thấy nhất định là do bà xúi giục Chính Thái hầu, làm sao bây giờ? Không phải do bà đánh, nhưng ta vẫn là muốn trút giận lên bà, làm sao đây?”.
Mỗi câu Trầm Thư Kính nói, Túc Tình càng thêm từng bước áp sát An thị. Cho đến khi An thị hoảng loạn ra mặt, Túc Tình mới rút roi sắt- gia pháp của Trầm gia từ trong tay áo ra, không thương tiếc đánh thật mạnh người An thị.
An thị chống đỡ không kịp, trên mặt liền ăn không ít vết roi, da được dưỡng kĩ càng cũng sớm rách da chảy máu