Phượng Nghiên Trấn Quốc
Chương 44 : Trầm Ánh Nguyệt tới cửa
Ngày đăng: 13:14 19/04/20
Kể từ khi vào cửa Trầm gia, Triệu Mộ Như chính là thích gần gũi với Trầm Thư Kính nhất. Bởi nếu không có nàng, thì Triệu Mộ Như đã sớm bỏ lỡ mất vị phu quân yêu mình rồi.
Tiết trời vào gần Đông chí càng thêm lạnh lẽo, mà Trầm Thư Kính lại là người sợ lạnh, nên chỉ có chui rúc trong phòng đặt đầy lò sưởi ấm ấp. Triệu Mộ Như như mọi ngày, thỉnh an bà bà xong rồi tiễn phu quân đi thượng triều, bản thân lại chạy đến Hoà Kính viên. Đối với hành động của Triệu Mộ Như, Trầm Thư Kính cũng không có bất mãn gì, trái lại còn có chút vui vẻ.
Dù gì Trầm Thư Kính nàng đã lớn đến thế này nhưng ngoài hai vị biểu tỷ Tô gia cũng không có thân cận với ai, huống gì có bằng hữu chốn khuê phòng? Nên đối với Triệu Mộ Như- vị tẩu tử gần tuổi nàng lại nhiệt tình như vậy, nàng cũng là không nhịn được muốn thân cận.
Triệu Mộ Như vào phủ cũng được một tuần, mọi lễ nghi quy củ trong phủ cũng đã sớm thành thạo. Vì phía trên nàng vẫn còn bà bà ngự trị, nên việc nội vụ trong phủ cũng là không cần nàng nhúng tay, thỉnh thoảng Tô Tịch cũng sẽ gọi nàng cùng Trầm Thư Kính đến Mẫu Đơn viện chỉ đạo chút ít.
Nhìn Triệu Mộ Như tuy đang thêu áo cho Trầm Ngôn, kim vẫn còn đang ghim trên áo, nhưng hồn lại bay mất rồi, Trầm Thư Kính bật cười nói:
“Tẩu tẩu, tẩu lại đang suy nghĩ về ca ca đi? Hai người đã cùng với nhau một tuần rồi, vẫn không bỏ được nhau vài canh giờ sao?”.
Lời này nói ra, đến cả Túc Tình Hỷ Tình cùng hai nha hoàn thân cận bên người Triệu Mộ Như cũng đồng loạt bật cười. Triệu Mộ Như khuôn mặt châu ngọc phụt một cái ửng đỏ, mở miệng oán trách:
“Kính nhi, muội đó, nói năng cẩn thận một chút. Còn chưa cập kê, biết cái gì mà nói chứ, hứ”.
Trong phòng đang vui vẻ, đột nhiên nha hoàn canh cửa tiến vào, trước tiên hành lễ với Trầm Thư Kính cùng Triệu Mộ Như, rồi mới nói:
“Tiểu thư, Tứ tiểu thư đến gặp người nói là có chuyện cần nói, đang chờ người ở chính phòng”.
Trầm Thư Kính đáy mắt xoẹt qua tia kinh ngạc, Triệu Mộ Như thấy bộ dáng của nàng liền biết nàng sẽ ra gặp mặt, mới hiểu chuyện đứng lên, cười nói:
“Trầm Ánh Nguyệt, trước hết ta nói cho muội biết, lần đầu cũng như lần cuối. Việc ngưoi thích ai, quan tâm ai, thay ai làm việc, ta cũng không quan tâm. Là Tịnh vương, Kỳ vương, Cảnh vương hay bất kì vị vương gia nào cũng vậy, ta không quan tâm. Còn việc muốn ta gả cho Tịnh vương, Trầm Ánh Nguyệt, ngươi nói ngươi yêu y như thế, lại có thể dễ dàng nhường vị trí chính thê của y cho ta sao?”.
Trầm Thư Kính còn chưa nói hết, Trầm Ánh Nguyệt đã hấp tấp nhảy vào:
“Tam tỷ, muội thật sự không để tâm đến ai làm chính phi của Tịnh vương, muội chỉ cần làm thiếp của y cũng đã vui lòng. Tỷ không cần vì sợ muội tổn thương mà từ chối, Tịnh vương thật ra cũng rất quý mến tỷ”.
Nghe lời Trầm Ánh Nguyệt, cung độ môi Trầm Thư Kính càng cao hơn:
“Trầm Ánh Nguyệt, ngưng. Ta khi nào thì nói muốn gả cho Tịnh vương? Ta khi nào thì nói sợ tổn thương đến ngươi? Ngươi đừng quá hão huyền. Ta ở đây nói cho ngươi biết, ngươi có chết bổn quận chúa cũng không quan tâm, huống gì vài cái tâm trạng của ngươi? Lại nói, Tịnh vương là dạng người gì ta đều biết rõ, bổn quận chúa mới không ngu ngốc gả làm chính thê của một tên như y. Vị trí chính thê Tịnh vương này, bổn quận chúa cam không nổi, cũng không muốn cam. Nên là, Tứ muội, mời ngươi về đi”.
Vừa dứt lời, Trầm Thư Kính liền đứng dậy, ở trong ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nàng của Trầm Ánh Nguyệt, mang theo Túc Tình trở về tẩm phòng. Trước khi biến mất khỏi chính phòng, còn gọi người đến tiễn Trầm Ánh Nguyệt ra khỏi Mạn Châu viên, khiến cho nàng ta tức đến giậm chân.
Một khúc dạo đầu như vậy cũng không thể ngăn cản thời gian đang dần trôi. Một tuần sau, lễ cập kê hoành tráng của Trầm Thư Kính cũng đủng đỉnh đi đến.
—Chú thích—
*Bất khả tư nghị: không thể tin được.
*Hồ ngôn loạn ngữ: nói xằng nói bậy.