Phượng Quy Vân

Chương 12 :

Ngày đăng: 20:28 20/04/20


Ngạo Kiếm sơn trang.



Tiếng trống tùng tùng vang vọng khắp đình viện trống trải, một đôi nam nữ trẻ tuổi đang thi triển một bộ kiếm pháp mới.



Nữ tử mặc xiêm y vàng nhạt như phù dung ánh tuyết, kiều diễm biết bao, nàng khoảng mười bảy tuổi, trên tay cầm một thanh trường kiếm tinh xảo.



Nàng vặn eo, chuôi kiếm nhẹ bắn hướng về mặt đối phương. Nam tử cùng nàng luyện kiếm đã có chuẩn bị từ sớm mà hơi hơi nghiêng người, rút kiếm ngăn chặn.



Nam tử so với nàng lớn hơn vài tuổi, mày kiếm mắt sáng, mũi cao môi mỏng, khuôn mặt phi thường tuấn mỹ. Một đầu tóc đen theo động tác của hắn tung bay, nhìn qua thật tiêu sái. Dựa vào cây trâm bạch ngọc gài trên tóc cùng quần áo có thể nhìn ra nam tử này xuất thân phú quý văn nhã.



Bọn họ so chiêu vài hiệp, kiếm pháp sắc nhọn, không ngừng chuyển hoán, thỉnh thoảng còn tung người đá một cước, tốc độ của họ rất nhanh, vả lại tư thế phi thường tuyệt đẹp, tựa như hồ điệp bay múa chơi đùa.



“Hảo!”



Một thanh âm tán thưởng cùng tiếng vỗ tay từ ngoài đình vang lên.



Bọn họ dừng động tác, một quý phụ xinh lộng lẫy được nhóm thị nữ vây quanh khoan thai đi tới.



“Nương.” Thiếu nữ thu kiếm, nhu thuận chạy đến bên cạnh phụ nhân.



“Triệu phu nhân.” Nam tử chắp tay thi lễ với phụ nhân.



Triệu phu nhân luôn thần thái nghiêm túc, khi nhìn nam tử cũng nhu hòa đi không ít. Bà gật đầu, mỉm cười nói:



“Thiều Lỗi, đến bây giờ còn gọi ta là ‘Triệu phu nhân’ có khách khí quá không?”



Vân Thiều Lỗi ảm đạm cười, Triệu Linh Nhi thì lập tức đỏ mặt xấu hổ, làm nũng mà ghé bên tai mẫu thân nhẹ trách một câu: “Nương, người không nên nói lung tung!”



Triệu phu nhân sủng nịch vuốt tóc ái nữ, đối Vân Thiều Lỗi nói:



“Bộ ‘Thủy Mộc kiếm pháp’ vừa rồi, ngươi cùng Linh Nhi luyện ngày càng thuần thục.”



“Không dám, là Linh Nhi thiên tư thông minh.” Ánh mắt Vân Thiều Lỗi nhìn Triệu Linh Nhi tràn ngập cưng chiều, Triệu Linh Nhi thấy tình lang chăm chú nhìn mình lần thứ hai thẹn thùng cúi đầu xuống.



Bọn họ mặc dù đứng cách nhau một khoảng nhưng chi gian ngọt ngào ràng buộc cũng không chút nào giảm.



Triệu phu nhân rất vừa lòng đôi bích nhân này, nghĩ thầm hai đứa thật sự là ông trời tác hợp cho. Triệu phu nhân là nữ hiệp nổi danh giang hồ, tuy trượng phu tại mấy năm trước tạ thế, nhưng Ngạo Kiếm sơn trang do bà quản lý vẫn giữ vững vị thế “Võ lâm tam đại sơn trang chi nhất”. Bà có một nữ nhi tên Triệu Linh Nhi, trên giang hồ được công nhận là đại mỹ nữ, xuất thân danh gia còn xinh đẹp, khiến cho Triệu Linh Nhi vừa đến tuổi cập kê, các thế gia đệ tử liên tiếp đến cầu thân không dứt. Triệu phu nhân yêu thương ái nữ, muốn chọn cho nàng một trượng phu có gia thế bộ dạng võ công tất cả đều phải thuộc hạng nhất lưu, mà phù hợp với toàn bộ điều kiện trên chỉ có nam tử trước mắt —— Vân Thiều Lỗi.



Mấy năm qua Vân Thiều Lỗi nhanh chóng nổi danh, trở thành tân đại thiếu hiệp tiêu biểu trong võ lâm. Hắn bái đương kim minh chủ võ lâm Chúc Cảnh Tề làm sư phụ. Mười chín tuổi, vừa xuất sư liền được liệt vào danh sách “Thập đại cao thủ”, tướng mạo cũng thuộc hàng đệ nhất võ lâm. Tuy mọi chuyện có điểm khuếch đại nhưng Vân Thiều Lỗi quả thật là một mỹ nam tử tài trí võ nghệ cao cường hiếm có. Này còn chưa kể đến gia thế của hắn. Phụ thân của Vân Thiều Lỗi cùng sư phụ Chúc Cảnh Tề là anh em kết nghĩa, ông bước chân vào giang hồ, dựa vào đầu óc khôn khéo của mình, sau hai năm đã đưa Vân gia trở thành Giang Nam đệ nhất phú thương.



Mặc kệ thế nào, Vân Thiều Lỗi đều xứng đáng làm hôn phu của Triệu Linh Nhi. Hai người trẻ tuổi gặp nhau trong một kì võ lâm tụ hội, lập tức nhất kiến chung tình. Sau lại nhờ Triệu phu nhân làm mai cùng gặp mặt vài lần, hiện tại tình cảm đã khá thắm thiết, chỉ cần phụ thân Vân Thiều Lỗi đáp ứng một tiếng, bọn họ có thể lập tức hỉ kết lương duyên.



Triệu phu nhân tin tưởng, lấy thanh danh “Ngạo Kiếm sơn trang” mà nói, Vân lão gia nhất định sẽ hài lòng với cuộc kết thân này.



“Thiều Lỗi, sắp đến đại thọ bốn mươi của phụ thân ngươi phải không?” Triệu phu nhân thâm ý hỏi.



“Đúng vậy, là mùng mười tháng sau, cảm tạ người đã quan tâm.”



Triệu phu nhân gật đầu.



“Vậy ngươi tính toán khi nào trở về chúc thọ Vân lão gia?”



“Hai ngày nữa con sẽ trở về.”



Triệu Linh Nhi nghe được hắn rất nhanh phải đi, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lập tức ảm đạm. Triệu phu nhân an ủi vỗ vỗ tay nàng, bà cho rằng đây là cơ hội tốt để kêu Vân Thiều Lỗi cầu hôn, trong lòng cân nhắc tìm thời điểm thích hợp ám chỉ hắn.


An Trường Quân híp đôi mắt nhỏ, chậm rãi nâng chén trà nhỏ uống một ngụm.



“Thiều nhi…” Ông thong thả gọi.



“Vâng.”



“A… Đúng rồi…..” An Trường Quân tựa hồ nhớ tới cái gì, ông ngừng lại phân phó Thân Đồ Bách Nho: “Bách Nho, ngươi kêu Lâm nhi tới đây.”



“Hảo.” Thân Đồ Bách Nho đi ra ngoài.



Lâm nhi?



Vân Thiều Lỗi nhớ rõ vừa rồi sư thái kêu búp bê sứ kia là Lâm nhi.



Chẳng nhẽ chuyện mà sư công muốn thương lượng với hắn có liên quan đến búp bê kia?



Đang suy nghĩ, búp bê đáng yêu kia đã đi theo Thân Đồ Bách Nho vào phòng. Có thể là do ánh mặt trời rất gắt, khuôn mặt của búp bê sứ so với vừa rồi còn đỏ hơn.



“Lâm nhi, lại đây…” An Trường Quân vẫy y lại, Lâm nhi lập tức chạy đến bên cạnh ông.



Vân Thiều Lỗi nhìn hai búi tóc nhỏ trên đầu y rung rung, cảm giác rất buồn cười, hắn không tự giác mà mỉm cuời. Lâm nhi kinh ngạc nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, ngẩn ngơ.



An Trường Quân cầm lấy bàn tay nhỏ bé phấn nộn của Lâm nhi, hướng Vân Thiều Lỗi giới thiệu:



“Y tên Phượng Du Lâm, hai ngày nữa liền tròn mười bốn tuổi…”



Mười bốn tuổi? Vân Thiều Lỗi còn tưởng đứa nhỏ này chỉ có mười một, mười hai tuổi.



“Lâm nhi, vị này chính là người ta đã đề cập qua với con… Hắn tên Vân Thiều Lỗi, là đệ tử đắc ý nhất của Cảnh Tề bá bá.” An Trường Quân tiếp tục nói.



“Lâm nhi, ngươi hảo.” Vân Thiều Lỗi lễ phép cùng y chào hỏi, Phượng Du Lâm thủy chung không nói một tiếng, chỉ nhu thuận gật đầu.



Vân Thiều Lỗi đang cảm thấy kỳ quái, An Trường Quân đã giải đáp cho hắn:



“Thiều nhi, ngươi cũng thấy đấy… Đứa nhỏ này không nói được… y là người câm.”



“A?” Vân Thiều Lỗi lắp bắp kinh hãi.



“Hắn từ nhỏ chịu đả kích, từ đó về sau liền vô pháp nói chuyện.”



“Thật là đáng tiếc a…” Vân Thiều Lỗi cũng chỉ có thể nói như vậy, hắn nhìn Phượng Du Lâm, nghĩ thầm điều gì có thể kích động đứa nhỏ này đến nỗi không thể nói chuyện.



Bên kia, An Trường Quân vẫn tiếp tục nói.



“Lão phu vội vã tìm ngươi đến chính là muốn nhờ một việc…”



“Vâng, sư công có chuyện gì thỉnh người cứ việc phân phó.” Vân Thiều Lỗi đạo nghĩa không hề chùn bước.



“Ta muốn ngươi…” An Trường Quân nói đến một nửa lại ngừng lại, Vân Thiều Lỗi nín thở chờ hắn nói xong, mãi sau vành môi mỏng mới nhàn nhã xuất một câu:



“Ta muốn ngươi cùng Lâm nhi thành thân.”



“…”



Vân Thiều Lỗi nghẹn họng nhìn trân trối.