Phượng Quy Vân

Chương 6 :

Ngày đăng: 20:28 20/04/20


Cận Châu thành là một thành trấn thương nghiệp lớn, giao thương đường thủy đường bộ đều cực kì phát triển, cũng là nơi có lượng tàu thuyền ra vào đông nhất cả nước.



Rất nhiều thương nhân đều đóng tại đây, hơn nữa còn có rất nhiều võ quán cùng kiếm trang nên Cận Châu thành cũng là địa phương võ lâm nhân sĩ thường xuyên tụ tập, có danh hiệu “Võ lâm thứ tổng bộ”.



Mấy ngày nay vừa vặn lúc “Mai Lan sơn trang” – một trong thiên hạ đệ nhất tam đại sơn trang cử hành đại hội đấu kiếm, các đạo nhân mã từ ngũ hồ tứ hải đều tù tập đến đây.



Phượng Du Lâm đầu đội mũ sa trắng cưỡi trên lưng ngựa, được Vân Thiều Lỗi dắt vào thành. Bọn họ xuyên qua đường cái ngựa xe như nước, Phượng Du Lâm vừa tò mò nhìn khắp nơi vừa mê hoặc ——vì cái gì bọn họ tới đây?



Hai ngày trước y cùng Vân Thiều Lỗi bị Độc Phiến Môn tạp kích, bọn họ tại quán trọ nghỉ ngơi một ngày liền khởi hành, nhưng đích đến lại là nơi này——



Vân Thiều Lỗi lúc đầu quyết định vòng qua Cận Châu thành đi thẳng lên kinh, nhưng giờ lại thay đổi lộ tuyến, quyết định tới Cận Châu thành tham gia đại hội đấu kiếm trước rồi mới đến kinh thành.



Vì cái ì?



Hắn không phải vẫn luôn rất muốn mau chóng đến kinh sư sao?



Tại sao giờ muốn lãng phí ba ngày thời gian?



Đối với chuyển biến của hắn, Phượng Du Lâm hoang mang không thôi. Y không biết, từ cái lần y hái thuốc cứu Vân Thiều Lỗi một mạng, cảm giác của đối phương với y đã thay đổi một trăm tám mươi độ. Đối với  Vân Thiều Lỗi mà nói, y không hề là trói buộc, y đã trở thành người cùng hắn vào sinh ra tử, thậm chí sâu hơn thế. Bất quá hiện tại hai người đều chưa chú ý đến mặt kia, đặc biêt là Phượng Du Lâm tư tưởng đơn thuần trong sang, Vân Thiều Lỗi vẫn là đại ca ca luôn bảo hộ chiếu cố y. Hơn nữa y biết rõ, đợi đến khi mình bình an trở lại vương phủ, quan hệ của hai người cũng đoạn tuyệt, Vân Thiều Lỗi sẽ ly khai y trở về tìm ái nhân chân chính của hắn.



Nghĩ tới ngày nào đó sắp đến, Phượng Du Lâm liền có điểm mất mát. Bất quá trước khi xuống núi An Trường Quân đã khuyên bảo y: “Con hiện tại đã trưởng thành, không thể ỷ lại mọi chuyện vào người khác, sau khi trở về vương phủ nhất định phải tự mình đứng lên.”



Đúng vậy, y phải kiên cường, phải dựa vào chính mình.



Phượng Du Lâm nắm chặt nắm tay, trong long âm thầm hạ quyết tâm.



Vào lúc giữa trưa, bọn họ đi tới lưng chừng núi gần Mai Lan sơn trang, Vân Thiều Lỗi vùng thiếu chủ sơn trang là bạn chí giao, thủ vệ liếc mắt một cái liền nhận ra hắn, cho nên bọn họ dưới tình hướng không có thiệp mời thuận lợi tiến vào sơn trang.



Ngày mai là ngày diễn ra đại hội, đại bộ phận khách nhân đều đã có mặt. Phần lớn khách nhân là danh môn chính phái, trong đó có không ít lão tiền bối đức cao vọng trọng cùng võ lâm nhân tài mới xuất hiện.



Một người hầu dẫn Vân Thiều Lỗi bọn họ tiến vào phòng tiếp khách. Phụ tử trang hủ đang nghênh đón các khách nhân, thiếu trang chủ Mai Sĩ Hoa, vừa nhìn thấy Vân Thiều Lỗi lập tức hung phấn đón chào.



“Đại ca! Ngươi quả thực đến đây!” Mai Sĩ Hoa sang sảng cười, lộ ra hàm răng trắng noãn chỉnh tề.



Vân Thiều Lỗi đấm hạ bả vai rắn chắc của hắn —— đây là phương thức chào hỏi của bọn hắn.



“Ngươi này hảo tiểu tử, không gửi cho ta lấy một cái thiệp.”



“Ta có a!” Mai Sĩ Hoa nhanh chóng “giải oan”, “Ta phái người đưa đến, chính là ngươi không ở nhà…”



“Tốt lắm, ta không trách ngươi, chỉ đùa một chút mà thôi.” Vân Thiều Lỗi cười khẽ, “A, đúng rồi, giới thiệu cho ngươi…”



Phượng Du Lâm tránh sau lưng Vân Thiều Lỗi bị lôi ra, Vân Thiều Lỗi thuận tiện giúp hắn gỡ mũ sa xuống.



“Vị này là ‘đại tẩu’ của ngươi.” Vân Thiều Lỗi lần đầu tiên tươi cười giới thiệu Phượng Du Lâm với người khác.



“A… Đại tẩu… Thất kính.” Mai Sĩ Hoa lập tức khoa trương cúi đầu hành lễ.



Phượng Du Lâm lần đầu gặp được người hào sảng như vậy, y ngượng ngùng nở nụ cười.



“Lâm nhi, vị này chính là Mai Sĩ Hoa, an hem kết nghĩa của ta.” Vân Thiều Lỗi bổ sung.



Phượng Du Lâm gật đầu, ra ý vấn an. Mai Sĩ Hoa biết Vân Thiều Lỗi cưới một ách thê, hắn cảm thấy như vậy là ủy khuất Vân Thiều Lỗi rồi, bất quá hôm nay nhìn thấy Phượng Du Lâm, thấy y xinh đẹp hơn người rất xứng đôi với Vân Thiều Lỗi. Bởi vậy Mai Sĩ Hoa đối với vị “đại tẩu” này cảm giác cũng không tệ.



Mai Sĩ Hoa thân mật nói:



“Đại ca, cha ta vẫn chưa biết ngươi cùng đại tẩu đến, chúng ta đi qua đi.”



“Hảo.”



Vân Thiều Lỗi kéo bàn tay nhỏ bé của Phượng Du Lâm đi qua chào hỏi Mai trang chủ, sau một trận hàn huyên, Mai Sĩ Hoa mang bọn họ đến sương phòng nghỉ ngơi.



“Sĩ Hoa, người đi chào hỏi khách khứa đi, để người hầu dẫn đường là tốt rồi.” Vân Thiều Lỗi nói.



Mai Sĩ Hoa thè lưỡi.



“Ta từ buổi sáng đứng ở đó tiếp khách, chán muốn chết, ngươi đến vừa vặn ta lấy cớ tranh thủ thời gian một chút.”



Vân Thiều Lỗi bật cười.



Ba người tới khách phòng rộng rãi sang sủa, Mai Sĩ Hoa gọi thị nữ dâng trà bánh, sau đó ngồi xuống cùng Vân Thiều Lỗi nói chuyện phiếm.



Bọn họ ngồi tán gẫu tình hình gần đây, Vân Thiều Lỗi cùng Mai Sĩ Hoa thân như huynh đệ ruột thịt, có thể nói không có gì giấu diếm nhau. Hắn đem “Nội công bí tịch” cùng chuyện trên đường gặp mai phục đều nói ra, Mai Sĩ Hoa sau khi nghe xòng cũng lo lắng.



“Ta cũng nghe nói về bí tịch, tin tức dường như truyền đi rất nhanh, ta nghĩ rằng nhất định là nguwoif trong sư môn đại ca để lộ bí mật.”



“Ta cũng cảm thấy như vậy, nhưng rốt cuộc là ai… Ta thật sự nghĩ không ra.” Vân Thiều Lỗi nói xong, hắn để ý thấy Phượng Du Lâm không lấy được bánh tô trên bàn, vì thế săn sóc đem đĩa bánh kéo đến trước mặt y.



“Hẳn không có khả năng là sư công hoặc sư phụ của đại ca.” Mai Sĩ Hoa nói.



“Đúng vậy, ta tin tưởng thái độ làm người của họ.”



“Chẳng lẽ là sư thúc đại ca?”



“Ngươi nói Thân Đồ sư thúc?” Vân Thiều Lỗi thấy Phượng Du Lâm ăn quá nhanh, có chút nghẹn, vội rót một chén trà cho y.



Bọn họ tiếp tục tán gẫu.



“Ân, không phải còn một sư thúc nữa sao? Gọi là cái…”



“Ngươi nói Lãnh Khải Chi sư thúc?”



“Đúng vậy.”




Phượng Du Lâm nghĩ nghĩ, viết:



“Uy dược.”



“…”



Vân Thiều Lỗi biểu tình ngây dại, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.



Vân Thiều Lỗi nghĩ tới lần đầu Phượng Du Lâm cùng người khác miệng đối miệng là để uy dược cho y, đối phương lý giải như vậy không có gì đáng trách.



“Không… Người chờ một chút…” Vân Thiều Lỗi bị y đả bại mà ấn ấn trán, “Ta không có uy dược cho ngươi… Ta… Chính là hành vi vừa rồi…”



Hắn quanh co nửa ngày, Phượng Du Lâm tò mò chờ hắn nói xong, Vân Thiều Lỗi rốt cục lấy hết dung khí.



“Điều đó vợ chồng chi gian mới có thể làm, ngươi biết không?”



Phượng Du Lâm phản ứng lại rất nhanh, lập tức viết trên tay hắn:



“Chúng ta không phải vợ chồng.”



“Không phải vợ chồng thì là gì? Đừng quên chúng ta đã bái đường!” Vân Thiều Lỗi khảu khí hung ác —— vật nhỏ này định không nhận phu?



Phượng Du Lâm bị hắn hung đến phát run, y nơm nớp lo sợ mà viết:



“Nhưng An gia gia nói sau khi hồi kinh ngươi sẽ bỏ ta.”



“Ách…” Cái này Vân Thiều Lỗi không có gì để biện bạch.



Phượng Du Lâm thấy mình nói đúng, tiếp tục viết:



“Hơn nữa hai ta đều là nam nhi, bà nội nói hai nam nhân không thể làm vợ chồng.”



Vân Thiều Lỗi sắc mặt âm trầm, mạnh mẽ đẩy ngã y.



“Ai nói hai nam nhân không thể làm vợ chồng? Chúng ta không phải sao?” Hắn đè lên y nói, “Ta nói cho ngươi biết, ta sẽ không bỏ vợ! Hiện tại không, sau này cũng không! Ngươi vĩnh viễn là Vân phu nhân!”



“A?” Phượng Du Lâm phát ra âm thanh nghi vấn.



“Đúng vậy… Chúng ta là vợ chồng…” Vân Thiều Lỗi nhẹ nhàng vỗ về hai má trơn mềm của y, lầm bầm lầu bầu, “Là nam nhân thì như thế nào? Vương gia tính là cái gì? Chúng ta đều đã thành thân….”



“Lâm nhi…” Giọng nói Vân Thiều Lỗi tràn ngập tình ý, “Ngươi là thê tử chân chính của ta…”



Lời nói biết mất giữa hai phiến môi, Vân Thiều Lỗi lần thứ hai cúi đầu hôn y.



Cùng với nụ hôn vừa rồi hoàn toàn bất đồng, lần này Vân Thiều Lỗi lấy môi ra sức nghiền cánh hoa, đầu lưỡi nóng bỏng cạy mở khớp hàm, tham nhập bên trong cổ họng giảo lộng.



Hai tay thô dày di chuyển trên người Phượng Du Lâm, khiêu khích vỗ về chơi đùa y, thậm chí còn chen vào giữa hai chân y.



Phượng Du Lâm chưa từng gặp qua chuyện như vậy, cảm thấy sợ hãi trước nay chưa từng có, y buộc chặt cánh tay, thân mình không tự chủ được run lên.



Đối phương còn rất non nớt…



Vân Thiều Lỗi mãnh liệt dừng lại, từ trên người hắn đứng lên.



Phượng Du Lâm vừa mê hoặc vừa kinh hoảng nhìn hắn, Vân Thiều Lỗi nhìn khuôn mặt trẻ con của y —— y mới có mười bốn tuổi!



“Ai…” Hắn thở dài, bụm mặt ngồi xuống.



Bây giờ còn quá sớm… Bây giờ chưa thể chạm vào y…



Vân Thiều Lỗi bi ai nghĩ, chính mình còn phải chờ bao lâu? Một năm? Hai năm? Ba năm?



“Thật sự là nghiệp chướng…” Hắn thập giọng nguyền rủa.



Hắn chờ không được! Nhiều nhất là một năm!



Định ra kỳ hạn, tâm tình Vân Thiều Lỗi rốt cục sang sủa đôi chút, hắn vỗ vỗ Phượng Du Lâm vẫn còn kinh hồn chưa định.



“Đừng sợ… Ta sẽ không làm vậy nữa.”



Vạt áo bị kéo ra một nửa, Phượng Du Lâm sợ hãi rụt rè trốn ở góc phòng.



Nhìn đi, mới một chút đã bị dọa thành vậy. Vân Thiều Lỗi thực may mắn chính mình đúng lúc tỉnh ngộ, hắn ôn nhu an ủi:



“Ta đáp ứng ngươi, đợi đến lúc ngươi chân chính hiểu được tình yêu, ta tuyệt không bính ngươi…”



Phượng Du Lâm khong biết cái gì gọi là “tình yêu”, bất quá y nhìn ra ánh mắt ôn nhu của đối phương, ngoan ngoãn gật đầu.



Vân Thiều Lỗi cười khẽ ôm hắn.



“Nhớ kỹ, lời ta vừa nói đều là thật, ta sẽ không bỏ vợ… Yên tâm, ta sẽ giải thích với gia gia ngươi.”



Không tồi, Vân Thiều Lỗi trong lòng lên kế hoạch, hắn sẽ không vạch trần thân phận nam nhi của Phượng Du Lâm, để cho người vương phủ lầm y là nữ. Sau khi trở về vương phủ nhận thân, hắn sẽ mang Lâm nhi về nhà, giới thiệu cho cha mẹ nhận thức, đúng rồi… Còn phải trở vể Loan Du sơn một chuyến, hắn muốn nói lời cảm tạ sư công, tiếp hẳn là có thể mang Lam nhi du sơn ngoạn thủy…



Vừa nghĩ đến sinh hoạt thần tiên quyến lữ của hai người trong tương lai,khóe miệng Vân Thiều Lỗi liền không khống chế được mà lộ ra tươi cười si mê ngu ngốc.



Phượng Du Lâm thấy hắn cười ngớ ngẩn như thế không khỏi rùng mình một cái.



(Tác giả: Có chút ngắn ~~ mọi người thông cảm nha ~~



Đang không có cảm hứng ~~ đợi khi khôi phục nhất định sẽ viết dài hơn~~)