Phượng Quy Vân

Chương 8 :

Ngày đăng: 20:28 20/04/20


Thượng.



Hạ Hầu Huân quét mắt nhìn đối phương, người nọ một thân dạ hành hắc y, nửa mặt dùng một tấm vải đen che khuất, chỉ lộ ra một đôi mâu hàn băng cùng tuấn mi lay động.



Từ thân hình mà phán đoán, đây hẳn là một nam tử trẻ tuổi. Hạ Hầu Huân nhìn tứ chi thon dài cùng cặp mắt minh mâu tú mục, nhất thời sắc tâm nổi lên, muốn nhìn thấy chân diện mục của đối phương.



Người bịt mặt thấy Hạ Hầu Huân, hai mắt lập tức bắn ra hàn quang, không nói hai lời liền huy kiếm. Hạ Hầu Huân tay không tấc sắt, chỉ có một cấy chiết phiến lúc nào cũng không rời bên người. Nhưng ngoại nhân không hề biết rằng chuôi quạt giấy này mới là chính là cũ khí lợi hại nhất của gã, đao thương bình thường khó có thể sánh bằng.



Người bịt mặt kiếm pháp sắc bén chiêu chiêu đoạt mệnh, Hạ Hầu Huân dùng chiết phiến ngăn lại đường kiếm, tiêu sái tránh né.



Song phương đấu qua vài hiệp, người bịt mặt rất nhannh phát hiện ra Hạ Hầu Huân vẫn luôn không có công kích y, chỉ thoải mái nghiêng người né tránh công kích. Hơn nữa tay trái của gã còn chưa hề động quam chỉ có tay phải cầm quạt giấy ngăn cản.



Bớt khinh thường người!



Trong lòng y rống một tiếng, công kích sử xuất ngày càng sắc bén dày đặc.



Một bóng người ẩn núp trên đại thụ đối diện nóc nhà, gã lo lắng nhìn hai người đối chọi, trong miệng niệm niệm:



“Mau đánh bại hắn! Đánh bên trái a! A… Chuyển sang bên phải!”



Người này đúng là anh em kết nghĩa của Vân Thiều Lỗi, Mai Sĩ Hoa, người bịt mặt là sư đệ Miêu Tuyết Khanh, ba người bọn họ sau khi chuẩn bị chu đáo liền xâm nhập vào đầm rồng hang hổ cứu người.



Miêu Tuyết Khanh cùng Hạ Hầu Huân thực lực cách xa. Người trước biết, một khi đối thủ phản kích chính mình tuyệt không có thực lực chống cự, Hạ Hầu Huân giờ phút này bất quá là đang hưởng thụ lạc thú trêu đùa mà thôi. Miêu Tuyết Khanh trong lòng có chút căm tức, bất quá chính mình tới đây không phải muốn cùng Hạ Hầu Huân quyết chiến sinh tử. Chủ ý vừa chuyển, y bỗng nhiên xoay người nhảy xuống nóc nhà.



“Chạy đằng nào!” Hạ Hầu Huân đuổi sát theo sau, Miêu Tuyết Khanh dẫn gã chạy xa khỏi tòa trạch giam Phượng Du Lâm, Mai Sĩ Hoa trốn ở trên cây cũng bám theo họ.



Lại nói đến Phượng Du Lâm trong phòng, sau khi Hạ Hầu Huân rời đi y liền nơm nớp lo sợ mà cuộn mình trên giường. Trên nóc nhà rầm rầm loạn hưởng, tiếp nhìn thấy hai bóng người nhảy xuống phía trước cửa sổ, một trước một sau chạy đi xa xa.



Còn chưa yên được một khắc, cửa phòng đột nhiên bị đá văng, thị về của Hạ Hầu Huân lập tức cầm đao chạy ra. Phượng Du Lâm còn chưa nhìn kỹ, mấy trận đao quang kiểm ảnh đi qua, hai tên thị vệ kêu lên rồi ngã xuống.



“Lâm nhi!” Người xông tới đúng là Vân Thiều Lỗi, hắn tiến lên, cái miệng nhỏ nhắn của Phượng Du Lâm giật mình mà khẽ nhếch, lập tức nhảy xuống giường nhào vào ngực của hắn.



“”Không có việc gì... Không có việc gì...” Vân Thiều Lỗi như nhặt được chí bảo mà ôm chặt y, Phượng Du Lâm nước mắt lưng tròng oa trong lòng ngực của hắn gật đầu, một lần nữa được ở trong lồng ngực thân quên khiến y kích động muốn khóc.



“Đi thôi.” Vân Thiều Lỗi kéo y chạy ra bên ngoài, này vừa hay nhìn thấy y sam đơn bạc trên người Phượng Du Lâm, kia lụa trắng cơ hồ trong suốt phủ trên thân hình Phượng Du Lâm, bả vai mảnh khảnh cùng nhũ châu phần hồng như ẩn như hiện.



Xoang mũi nóng lên, Vân Thiều Lỗi dù dục hỏa công tâm nhưng lập tức ý thức được đống y phục này là ai để cho y mặc, lửa giận rất nhanh che lấp dục vọng.



“Tên khốn kia dám để ngươi mặc loại quần áo này?!”



Phượng Du Lâm cho rằng hắn lại sinh khí, cái mũi vì sợ mà sụt sịt. Vân Thiều Lỗi vừa thấy hốc mắt y hồng hồng, trong lòng vừa yêu vừa thương, nhanh chóng ôn nhu an ủi vài câu rồi dùng áo khoác ôm lấy y chạy ra ngoài.



Đại bộ phận thị vệ trong biệt viện Hạ Hầu Huân đều đi vây khốn Miêu Tuyết Khanh, Vân Thiều Lỗi thuận lợi dọc theo tường vây rời đi, bên ngoài đã có hai con ngựa chờ sẵn.



Miêu Tuyết Khanh cùng Hạ Hầu Huân vừa đánh vừa chạy, rất nhanh đánh tới một nơi trống trải trong viện. Thủ hạ của Hạ Hầu Huân làm thành bốn bức tường, đem hai người vây tại chính giữa. Mai Sĩ Hoa núp trong lùm cây nhìn tình huống không sai biệt lắm, vội lấy từ trong lòng ra cái ná cao su——



Miêu Tuyết Khanh không địch lại số đông đành phải phi thân nhảy lên nóc nhà. Hạ Hầu Huân chưa nhìn thấy chân diện mục của y thề không bỏ cuộc, cũng theo đó phi thân đuổi theo.



Gia hỏa chết tiết bám riết không buông!



Đôi mắt đẹp giận dữ trừng lại, huy kiếm đâm qua, Hạ Hầu Huân dùng chiết phiến hóa giải kiếm phong, tay trái bỗng nhiên hóa thành linh xà vung đến trước mặt Miêu Tuyết Khanh. Miêu Tuyết Khanh chỉ cảm thấy trên mặt chợt lạnh, miếng vải đen đã bị xé xuống!



Y hốt hoảng che mặt chạy trốn.



Tuy rằng chỉ trong nháy mắt nhưng vẫn khiến Hạ Hầu Huân ngơ ngẩn.



Chính là lúc này! Mai Sĩ Hoa kéo căng dây cao su, nhắm mục tiêu, một viên đạn khói phá không bắn ra, chuẩn xác nổ tung trước mặt Hạ Hầu Huân.



Sương khói che khuất tầm mắt mọi người, Miêu Tuyết Khanh nhân cơ hội tẩu thoát.



“Chủ nhân!”
Mai Sĩ Hoa hấp tấp theo sau.



“Cha cư nhiên muốn ngày mai khi đại hội thử kiếm chấm dứt tuyên bố hôn lễ của ta!”



“Sao lại như thế?” Vân Thiều Lỗi lên ngựa, một bộ việc không liên quan đến mình.



Mai Sĩ Hoa vội vàng chạy về tọa kỵ của mình, vừa lên ngựa vừa nói:



“Ta không muốn cùng nữ nhân kia kết hôn a!”



“Cho nên đệ bỏ chạy?”



“Đúng vậy, nếu ta cùng huynh tiến kinh cha tuyệt đối sẽ không tìm thấy ta.”



Vân Thiều Lỗi quay đầu lại, nói:



“Ngươi trở về đi, cha mẹ ngươi sẽ lo lắng.”



“Đại ca!” Mai Sĩ Hoa không chịu, “Huynh đây không phải là định hại ta sao? Ta không thích nghe bọn họ bàì bố thú một nữ nhân mình không yêu!”



Tâm tình Mai Sĩ Hoa không hề khác lúc Vân Thiều Lỗi vừa thú Phượng Du Lâm tẹo nào, Vân Thiều Lỗi cúi đầu khẽ hôn búi tóc Phượng Du Lâm, tự giễu mà cười.



“Thế sự khó lường, chờ sau khi đệ thú thê nói không chừng liền thích nàng.”



Phượng Du Lâm tựa hồ cũng nghe hiểu ẩn ý trong đó, mẫn cảm mà ngẩng đầu. Vân Thiều Lỗi mỉm cười ngưng mắt nhìn y, y lại lập tức chấn kinh mà cúi đầu.



Mai Sĩ Hoa chưa từ bỏ ý định chạy theo phía sau bọn họ, lải nhải oán giận:



“Đại ca, xin huynh thương xót ta đi mà, mang theo ta đi, tiểu đệ cam đoan tuyệt đối không gây phiền toái cho huynh. Huynh đệ một hồi, huynh sẽ không thấy chết mà không cứu chứ?”



“Ta chỉ sợ bị cha mẹ ngươi truy cứu.” Vân Thiều Lỗi biện hộ, “Nếu chậm trễ hôn nhân đại sự của đệ, đại ca lấy gì mà đền tội?”



Mai Sĩ Hoa không còn nhẫn nại cầu hắn, kích động nháo ầm lên:



“Đại ca sao huynh có thể làm như thế! Lẽ nào ta đã có người mình thích rồi còn muốn thú người khác sao?”



“Ngươi làm người ta hoài thai?” Vân Thiều Lỗi tò mò.



“Ách…” Mai Sĩ Hoa nhất thời nghẹn lời.



“Là cô nương nhà ai?” Vân Thiều Lỗi truy vấn.



Mai Sĩ Hoa vốn ngây thơ, khuôn mặt tuấn tú oanh một cái hồng rực, nói quanh co này nọ:



“Dù sao… ta không muốn thú đối tượng phụ thân an bài…”



“Sĩ Hoa, đó rốt cuộc là ai? Ta có nhận thức người đó sao?” Vân Thiều Lỗi cảm thấy kỳ quái, Phượng Du Lâm cũng vểnh tai lắng nghe.



“Ta… Không nói nữa!” Mai Sĩ Hoa dùng sức đá bụng ngựa, dẫn đầu chạy đi.



“Sĩ Hoa?”



“Cho dù huynh không đáp ứng ta vẫn muốn bám theo bọn huynh!” Mai Sĩ Hoa ở phía trước hô.



Xem ra khối ngưu bì đường* này muốn vứt cũng không xong.



*Ngưu bì đường: kẹo mè xửng, chỉ những kẻ bám dai như đỉa



Vân Thiều Lỗi thở dài một tiếng, giục ngựa đuổi kịp phía trước.