Phượng Tê Thần Cung
Chương 115 : Không thủ thì công
Ngày đăng: 17:33 19/04/20
Núp mình sau thân cây, Lộ Ánh Tịch càng thêm cẩn trọng nín thở, không dám buông lỏng, cũng không dám ló đầu ra thăm dò.
Mặc dù màn đêm đen kịt, nhưng với võ công của Hoàng đế, nếu nàng khẽ động, nhất định sẽ bị phát hiện.
Ngấm ngầm vểnh tai, nàng nghe thấy tiếng bước chân của nữ tử dần dần đến gần hơn, ước chừng đã tới trước vườn hoa. Nữ tử hình như cào đất, chẳng rõ là tìm vật gì.
“Kẻ nào lén la lén lút?”
Giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị vang lên, lòng Lộ Ánh Tịch run lên, chẳng lẽ bị phát hiện rồi?
Nhưng nàng chợt nghe thanh âm hoảng hốt của Tê Điệp: “Hoàng…Hoàng thượng?!”
“Nửa đêm canh ba, ngươi ở đây làm gì?” Giọng điệu Hoàng đế đều đều, lạnh lùng nói, “Bái tế Lan cô? Chẳng lẽ ngươi không biết phép tắc trong cung?
“Nô tỳ… nô tỳ…” Tê Điệp quỳ ập xuống, giọng nói yếu ớt run rẩy, có chút nghẹn ngào, “Nô tỳ biết là không nên, nhưng lúc sinh thời Lan cô đối đãi với nô tỳ rất tốt, nô tỳ chỉ muốn lén đốt cho bà một chút vàng mã…”
Hoàng đế trầm mặc trong chốc lát, thản nhiên lên tiếng: “Trẫm hỏi ngươi, Hoàng hậu đối với ngươi thế nào?”
Lộ Ánh Tịch nghe hắn nhắc đến mình, không khỏi kinh ngạc, càng thêm nín thở tập trung tư tưởng, chăm chú lắng tai nghe.
“Bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu đoan trang thân thiện, đối với nô tỳ vô cùng tốt.” Tê Điệp cung kính trả lời, khó phân được đâu là thật đâu là giả.
Hoàng đế bật cười, tựa như câu trả lời này rất nực cười.
"Tuy rằng là tín vật, nhưng chỉ dùng để cứu cấp trong giang hồ. Hoàng hậu nương nương ở trong cung, hẳn là an khang không lo. Hoàng hậu hãy coi như chiếc nhẫn này là vật bình thường để nhìn ngắm." Hàn Thục phi mím môi cười, vẻ mặt vô tư.
Lộ Ánh Tịch không khỏi nhìn nàng ta với cặp mắt khác. Hàn gia không phải người làm quan, nhưng tương đối có địa vị trong giang hồ. Trên phố có một lời đồn như thế này, Hàn gia sơn trang nếu ngỏ lời muốn truy sát một nguời, người đó nhất định sống không tới hừng đông. Hiện tại, Hàn Thục phi nguyện ý giao cho nàng chiếc nhẫn tín vật, chẳng khác nào nàng có thể yêu cầu Hàn gia sơn trang làm một chuyện? Dù nàng giúp Hàn thục phi, nhưng thực ra chỉ là chuyện giong thuyền theo nước. Không nghĩ tới nữ tử này lại chính trực nghĩa hiệp, có ơn ắt báo đáp.
“Hoàng hậu nương nương, nếu không còn chuyện gì khác, Thanh Vận xin cáo lui trước.” Hàn thục phi hơi khom người, không dong dài nhiều lời, chỉ yên lặng rời đi.
Lộ Ánh Tịch chăm chú nhìn theo bóng lưng xinh đẹp của nàng ta. Lòng nàng cảm khái vô vàn. Nữ tử đẹp như một gốc mai kiêu ngạo, nhưng lại dấn thân vào chốn hoàng cung thâm sâu. Đáng tiếc, quả thật đáng tiếc vô cùng. Hoàng đế sủng hạnh Hạ quý phi, đích thực là để lôi kéo dòng tộc Hạ thị, nhưng với con người thâm trầm thao lược như Hoàng đế, quyết không có khả năng nhìn ngoại thích lớn mạnh. Đó chính là lí do mà Hạ thị sớm muộn gì cũng bị diệt sạch. Về phần Hàn Thục phi, Hoàng đế thật sự yêu thích nàng ta, hay là nhìn trúng thế lực nhà mẹ đẻ nàng ta đây?
Trầm tư một lát, Lộ Ánh Tịch bước ra khỏi tẩm cung, định đến Thái y viện thăm Nam Cung Uyên.
Mới vừa đến ngoài Phượng Tê cung, nàng thấy một loạt thị vệ bội kiếm trước cửa cung, bầu không khí nghiêm nghị đến lạnh thấu xương.
“Xảy ra chuyện gì?” Lộ Ánh Tịch nhíu mày, mở miệng hỏi.
“Bẩm Hoàng hậu, nghi ngờ trong cung có thích khách đột nhập, ty chức phụng lệnh Hoàng thượng, canh phòng Phượng Tê cung. Thỉnh hoàng hậu quay vào cung, lấy vẹn toàn là chính.” Thị vệ thống lĩnh sải bước lên trước, cúi chào đáp lời.
Lộ Ánh Tịch cau chặt mày, ánh mắt đầy lạnh lẽo. Mộ Dung Thần Duệ muốn giam lỏng nàng? Hắn muốn đối phó sư phụ rồi sao? Hay là, hắn vốn đã ra tay! Nàng đánh giá cao thái độ dễ dàng tha thứ của hắn, nhưng dù hắn không yêu nàng, cũng chưa chắc hắn chịu đựng được việc nàng "thất trinh". Hắn không trừng trị nàng, nhưng rất có khả năng hắn sẽ ra tay với sư phụ!
Nàng siết chặt tay mình, bước về trong cung. Không có khả năng nương tay, hôm nay, nàng nhất định sẽ cho hắn nếm thử mùi vị bị quản chế.
Hết chương 15