Phượng Tê Thần Cung
Chương 117 : Cân tài cân sức
Ngày đăng: 17:33 19/04/20
Dưới ánh mặt trời chói sáng, cung điện mái ngói lưu ly rộng lớn hiện ra lung linh rực rỡ. Bên trong chính điện, cột trụ khắc hình long phượng màu sắc hài hòa, sống động như thật, còn trên trần trang trí hình rồng ngậm châu uốn lượn, khí thế hùng vĩ vô song.
Lộ Ánh Tịch ngẩng đầu, khẽ nheo mắt, như không chịu nổi ánh mặt trời chói chang. Nơi này, chính là tẩm cung của Hoàng đế - Thần cung. Tự đáy lòng nàng chỉ muốn tránh nơi này càng xa càng tốt.
Khẽ mím môi, nàng giấu tay vào trong ống tay áo rộng rãi, siết chặt nắm tay, sắc mặt bình thản bước lên bậc thềm cẩm thạch.
Bên ngoài cửa điện không người canh gác, yên tĩnh đến lạ thường. Nàng đứng lặng trong cung điện vắng lặng, quay đầu nhìn đã không còn thấy bóng dáng Phạm Thống.
“Hoàng thượng.” Nàng cất tiếng kêu, ánh mắt sắc bén, đi thẳng đến ghế ngồi chạm trổ tinh tế đằng sau tấm bình phong.
Bỗng một tiếng cười nhẹ vang lên, cùng một thân hình cao lớn bước ra khỏi tấm bình phòng, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười, ánh mắt lấp lánh đầy thu hút không hề che giấu nhìn nàng chăm chăm.
“Hoàng thượng đang cùng Thần thiếp chơi trò trốn tìm sao?” Lộ Ánh Tịch khẽ cong môi, mỉm cười nhìn hắn.
“Hoàng hậu hôm nay thật vui vẻ, tới cả Thần cung để tìm Trẫm.” Hoàng đế từ trên cao chậm rãi bước xuống, dáng vẻ tao nhã bình thản.
“Thần thiếp không phải đến tìm Hoàng thượng.” Lộ Ánh Tịch khẽ cười nhạt rồi nói: “Thần thiếp tới tìm sư phụ.”
Hoàng đế khẽ nghiêng người, ánh nhìn đầy khiêu khích, biếng nhác trả lời: “Giờ Trẫm mới biết, hóa ra Thần cung là nơi ở của Nam Cung Uyên.”
Lộ Ánh Tịch vẫn cười, nhẹ nhàng nói: “Hoàng thượng, theo như Thần thiếp biết, sư phụ đã chữa khỏi bệnh hiểm nghèo cho Hạ quý phi. Hoàng thượng phải chăng nên luận công ban thưởng?”
“Quả thực là vậy.” Hoàng đế vuốt cằm, trầm ngâm nói, “Hay là ban thưởng vạn lượng hoàng kim nhỉ?”
“Nhưng Thần thiếp không tìm được sư phụ, hay để Thần thiếp thay người nhận thưởng?” Lộ Ánh Tịch bối rối chau mày, ão não nói, “Thần thiếp vốn tưởng rằng Hoàng thượng triệu kiến sư phụ. Hiện giờ, thật sự không biết sư phụ đã đi đâu, lơ là nhiệm vụ như vậy, sư phụ quả thực khiến người khác tức giận.”
Lộ Ánh Tịch không đáng đáp lại, cười nhạt nói: “Hoàng thượng còn chưa nói rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hoàng đế nhìn nàng chằm chằm, thầm nắm tay lại, mu bàn tay nổi gân xanh, cố gắng né xung động muốn đánh người, trầm giọng nói: “Nhị nhi trúng độc, Trẫm biết Hoàng hậu y thuật rất cao, muốn mời Hoàng hậu đến xem cho Nhị nhi.” Nàng hạ độc, tất nhiên có thuốc giải, người nữ nhân lòng dạ độc địa đáng chết này!
Lộ Ánh Tịch lại nhẹ nhàng lắc đầu: “Thần thiếp không tinh thông y thuật, sợ là không có bản lĩnh này.”
Nắm đấm của Hoàng đế siết chặt hơn, các khớp ngón tay kêu rẳng rắc, sát khí hiện dần trong ánh mắt.
Lộ Ánh Tịch không để ý cảnh trước mắt mà lướt nhìn xuống tay của hắn, bình tĩnh nói: “Hoàng thượng chẳng phải đã quyết định để sư phụ ở lại trong cung sao? Hãy để sư phụ đi xem tiểu công chúa.Với y thuật tuyệt diệu của sư phụ, nhất định có thể chữa được.”
Hoàng đế nheo mắt, gằn giọng: “Thì ra là nàng đã tính trước!”
Lộ Ánh Tịch không nói, khuôn mặt nhợt nhạt, không hiện chút nào ương ngạnh đắc ý. Trong lòng nàng hiểu rất rõ, đừng hiếp người quá đáng, nhất là đối với người có bản tính kiêu căng ngạo mạn như hắn. Nàng hạ độc tiểu công chúa, không phải ngày một ngày hai có thể giải, cần ít nhất nửa năm chuyên tâm trừ khử độc tố trong cơ thể, mới có thể khỏi hẳn. Điều nàng muốn không phải là câu nói suông của Hoàng đế, mà là sự đảm bảo tuyệt đối.
“Trí tuệ của Hoàng hậu, toàn bộ hậu cung phi tần, không ai sánh bằng. Trẫm đã quá xem thường nàng.” Hoàng đế gằn từng chữ, lời nói lạnh thấu xương.
Dứt lời, hắn nhìn cũng không nhìn nàng, quay người bước nhanh rời đi. Một góc cầm bào màu vàng tung bay theo gió, lộ ra sự lạnh lùng quyết tuyệt.
Lộ Ánh Tịch nhìn theo bóng lưng mạnh mẽ kiên cường kia, thầm thở dài. Hắn ám chỉ, tâm tư của nàng ác độc, tàn nhẫn nham hiểm hơn bất cứ nữ nhân nào trong hậu cung. Có thể đúng vậy, nhưng chính hắn là người tuyên chiến trước, nàng chỉ là phản đòn lại. Nếu như nàng sai, vậy cũng không đến phiên hắn tuyên xét. Một ngày không xa trong tương lai, nàng sẽ sám hối tội nghiệt này với ông trời.
-Hết chương 17