Phượng Tê Thần Cung
Chương 13 : Phong ba ngầm nổi
Ngày đăng: 17:33 19/04/20
“Hoàng thượng…” Lộ Ánh Tịch yếu ớt lên tiếng, cảm giác được lực đạo đang siết cổ mình ngày càng tăng, không khí trong lồng ngực bị hút sạch, lá phổi căng cứng dường như muốn nổ tung.
Đôi mắt đen nhánh của Hoàng đế lạnh thấu xương, sát khí nồng nặc, lạnh lẽo kinh người.
Lộ Ánh Tịch buông thõng hai tay đang nắm chặt, móng tay bấm vào lòng bàn tay, ép buộc bản thân không được giãy giụa. Nàng nhất định phải đánh cược! Đánh cược hắn sẽ không giết nàng như vậy!
“Vì sao không phản kháng?” Hoàng đế vẫn bóp chặt cổ nàng như cũ, nhưng giọng nói trầm ấm lại nhỏ nhẹ êm tai.
Gò má trắng nõn của Lộ Ánh Tịch căng phồng đỏ ửng lên, tựa như tất cả máu đều dồn hết lên mặt. Bởi vì nhẫn nhịn cực độ mà hàm răng của nàng cạ vào nhau kêu “ken két". Chân khí mạnh mẽ trong cơ thể theo bản năngsôi trào, như muốn bộc phát ra ngoài!
Không được! Nàng nhất định phải nhẫn nhịn! Hắn đừng mơ tưởng hãm hại nàng có ý đồ hành thích vua!
“A!” Hoàng đế bỗng nhiên cười nhẹ, chợt buông tay ra, nét mặt bình tĩnh vô tội, giống như những chuyện vừa rồi chưa hề xảy ra.
“Khụ khụ….” Lộ Ánh Tịch ho khan sặc sụa, há to miệng hít lấy hít để, đôi mắt sáng ngời hằn lên những tia máu.
“Hoàng hậu của Trẫm, thật là có sức chịu đựng không tồi.” Tiếng cười trầm thấp của Hoàng đế không ngừng, phảng phất cực kỳ vui thích, nhưng sâu trong đáy mắt u tối không hề vui vẻ.
Lộ Ánh Tịch lại ho khan không ngừng, sau một lúc mới đỡ hơn, khàn giọng nói: “Hoàng thượng, Thần thiếp không hiểu.”
“Trẫm lại cho là nàng hiểu.” Hoàng đế gương mắt nhìn nàng chằm chằm, giọng điệu thờ ơ lạnh nhạt. “Hoàng hậu xuất thân từ con nhà Đế vương, tất nhiên đã nghe nói tới ‘Quân muốn thần tử, thần không thể không tử’. Trẫm hi vọng sau ngày hôm nay, Hoàng hậu sẽ luôn ghi nhớ kĩ những lời này.”
Lộ Ánh Tịch nghe lời gật đầu, mắt khẽ rũ xuống, che dấu giận dữ thoáng hiện lên trong đáy mắt. Hắn muốn nói cho nàng biết, nếu nàng dám có hành động bất thường, hắn sẽ giết nàng. Nhưng mà, hắn thật quá khinh thường Lộ Ánh Tịch nàng sao!
Hoàng đế dường như rất hài lòng,khẽ nhếch môi cười nhạt. Hắn nhàn nhã nâng tay, thay nàng chỉnh lại trâm Phượng vàng sáng chói do lúc trước mà bị lệch, động tác vô cùng ôn nhu nhẹ nhàng.
Lộ Ánh Tịch lần nữa ngồi trước gương, xoa xoa chân mày, thở dài một cái.Từ nhỏ nàng đã nhìn thấu hậu cung đầy rẫy hiểm ác xấu xa, không muốn có cuộc sống ở nơi như thế. Nhưng đó cũng chỉ là nguyện ước, nàng đã định không trốn khỏi số mệnh.
Suy nghĩ miên man hồi lâu, mãi cho đến khi có giọng nói cố ý đè thấp vang lên sau lưng.
“Công chúa.” Là Tình Thấm.
“Nói.” Nàng không quay đầu, mất hứng thú nói.
“Công chúa, long thai của Hạ Quý phi, không thể giữ lại.” Tình Thấm cúi đầu nói.
“Ừm.” Nàng lạnh nhạt lên tiếng, đầu lông mày không nhịn được nhíu lại.
“Còn có một việc, nô tỳ nhận được tin tức, Không Huyền Tử thần y đã tiến cung, nhận lệnh giúp Hạ Quý phi an thai.”
Sắc mặt Lộ Ánh Tịch đột nhiên cứng đờ, đứng phắt dậy! Ống tay áo lơ đãng quét qua trâm ngọc trên bàn trang điểm, rơi rớt trên mặt đất. Nhưng nàng lại không có chút cảm giác nào, sợ hãi thất thần.
“Y” đã tới?!
Trong lúc hoảng hốt, mắt ửng đỏ lúc nào nàng không biết, trong đáy lòng nỗi nhớ mong bị che giấu bấy lâu nay bỗng trỗi dậy, ký ức xa xưa trong thoáng chốc tràn về dạt dào.
Bởi vì quá mãnh liệt, nàng có cảm giác mình không thể đứng vững, không thể thở nổi, đau đớn khó chịu xâm chiếm.
-Hết chương 3