Phương Trượng

Chương 128 : Bí Mật Trong Thư

Ngày đăng: 12:22 30/04/20


Mặc dù bọn Phù Tang Lăng Nhân đã rất cẩn thận, bên ngoài có người của

Cái Bang trợ giúp bọn mình dò xét tin tức, xác định nửa đêm không người mới tiến vào, hơn nữa lúc tới đây đã cố ý xóa dấu chân, không để lại

dấu vết, theo lý thuyết hẳn là không bị phát hiện mới phải.



Nhưng chuyên đời không có gì là tuyệt đôi, tình cảnh trước mặt đã nói lên vấn đề, rất có thể những hòa thượng này nhận được tin tức đã chạy trốn, còn muốn khóa cửa nhốt bọn mình bên trong tháp.



Y vội vàng đi tới cửa tháp, đưa tay đẩy ra.



Cửa tháp đóng hơi chặt, đẩy một cái vẫn chưa mở.



-Mở!



Lâng Nhân chợt phát lực, cửa tháp đột nhiên mở rộng ra



Trong khoảnh khắc vừa đẩy cửa ra, Lãng Nhân thấy được cảnh tượng khó quên

nhất trong cuộc đời này, cảnh tượng này cho đến hiện tại, trên thế giới

này có lẽ cũng chỉ có một mình mình từng thấy qua.



Phù Tang Lãng Nhân rất khó xác định, thứ đang bay tới rợp trời phủ đất trước mặt mình là cái gì.



Cái này hãn cũng không phải gọi là gạch đá, chuân xác mà nói là một bức z tường đang bay tới.



Không thấy được cảnh tượng bên kia, không phải là cách một bức tường sao?



Trong nháy mắt Phù Tang Lãng Nhân toát mô hôi lạnh toàn thân, xoay người bỏ

chạy. Kết quả tốc độ hơi chậm một chút, bị mấy chục viên gạch đá ném

trúng đùi, không cẩn thận ngã nhào, tiếp theo trong nháy mắt liền bị

chôn trong đống gạch đá.



Một thân bản lãnh, đao pháp cương mãnh giờ

phút này hoàn toàn không có đất dụng võ, chỉ còn lại một cánh tay còn lộ ra bên ngoài, yểu ớt moi đống gạch đá, hy vọng có thể bò ra ngoài.



Thấy người bên trong tháp ra ngoài là Lãng Nhân, Hoắc Nguyên Chân đã xác định được rất nhiều chuyên.



Sau khi bắt tên Lãng Nhân này lại, Hoắc Nguyên Chân thẩm vấn một phen, lại

lấy được rất nhiều tin tức, càng thêm xác nhận suy đoán trong lòng.



Hắn đã không cần ở lại nơi này nữa, mặc dù bên trong tháp còn có mấy tên

Lãng Nhân, nhưng những Lãng Nhân này không thể chạy thoát, sớm muộn cũng sẽ bị bắt.



Hắn đã không thể lấy được vật có giá trị hơn, hơn nữa đại lê khai quang Bạch Mã tự cũng đã kết thúc một cách ngớ ngẩn như

vậy, hắn càng có chuyện quan trọng phải làm.



Chính là đi tìm Ảo Diệu chân nhân, chứng thực một ít chuyên cuối cùng.



Hoắc Nguyên Chân bèn cáo từ mọi người Bạch Mà tự, lại mời những vị Đại sư

này tới Thiểu Lâm làm khách, sau đó rời khỏi Bạch Mà tự.



Ra khỏi cổ tháp này, Hoắc Nguyên Chân lại lấy phong thư của Ảo Diệu chân nhân ra.



Đã xác định được phương vị cụ thể, Hoắc Nguyên Chân lại tới phía ngoài

khách sạn ở Lạc Dương, sau đó cho gọi Kim Nhãn Ưng tới, lệnh cho nó tìm

kiếm ở bầu trời Lạc Dương, tìm kiếm tung tích Ảo Diệu chân nhân.



Thành Lạc Dương rất lớn, tỉm một người không dễ dàng, Hoắc Nguyên Chân ở

trong khách sạn năm ngày, Kim Nhãn Ưng mới có được tin tức báo về, đã

tìm được Ảo Diệu chân nhân.



Sau khi nhận được tin tức, Hoắc Nguyên Chân rời đi khách sạn, tiến vào trong thành Lạc Dương, đi tới một khu dân cư.


- Giáo bất khả bạn’, câu này nghe qua như là thí chủ thoái thác chuyện gia nhập Thiểu Lâm ta, nhưng trên thực tể, chữ Bạn (phản) cộng thêm chữ Quốc trong câu sau ‘cố quốc nan hành’, chính là hai chữ ‘phản quốc’. Rõ ràng là Trần thí chủ muốn nói cho bần

tăng, Hoa Vô Kỵ cùng Cái Bang không chỉ muốn giết bần tăng, hơn nữa đã

phản quốc, có phải thế không?



- Kỳ tài! Kỳ tài! Quả thật là phúc của chúng sinh!



Trần Khắc vỗ đùi khen ngợi, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng:



- Đại sư có lòng thương dân như vậy, hơn nữa trí khôn hơn người, nếu như làm thành chuyện này, công đức vô lượng!



Hoắc Nguyên Chân không để ý đến Trần Khắc khen ngợi, mà là nghiêm sắc mặt nói:



- Hoa Vô Kỵ, Cái Bang đã liên kết với Phù Tang Lăng Nhân, ý đồ ám sát bần tăng ở Bạch Mã tự, trước mắt bần tăng chỉ biết những chuyện này. Nhưng

những chuyên này cũng không thể coi là tội phản quốc, câu cuối cùng ‘hỏa yểm chân Kim ngõa lịch’ mới là mấu chốt của sự tình. Mà bần tăng cũng

đà tìm được vòng vàng (Kim hoàn) này, Trần thí chủ nên nói ra đi.



Rốt cục Ảo Diệu chân nhân Trần Khắc không đồng ý gia nhập Thiểu Lâm, Hoắc Nguyên Chân cũng không miễn cưỡng lão.



Lúc hắn từ Lạc Dương trở về đã là hạ tuần tháng Mười Một.



Trên đường đi, ngẫm nghĩ những lời sau cùng của Trần Khắc, lại sờ vào vòng

vàng trong ngực áo, trong lòng Hoắc Nguyên Chân có vẻ nặng nề.



Đi thẳng tới chân núi Thiểu Thất, nhìn lên ngọn núi tuyết phủ trắng xóa, trong lòng hắn mới trấn tĩnh lại được một chút.



Có một số việc mình không có năng lực can thiệp, nhưng đâu tiên là mình

nhất định phải làm tốt những chuyên mình có khả năng làm, chính là phát

triển Thiếu Lâm lớn mạnh.



Một tràng tiếng vó ngựa từ trên núi truyền tới, trên con đường núi đã được làm đơn giản, một đội kỵ sĩ chạy như bay xuống.



Chính là các võ tăng Thiểu Lâm đang luyện tập thuật cỡi ngựa.



Những võ tăng này giữa mùa Đông nhưng cũng không mặc gì nhiều, trên đầu ai

nấy bốc lên nhiệt khí, đầu trọc bốc khói, hết sức hào hùng.



Xa xa thấy được bạch mã Hoắc Nguyên Chân, đám võ tăng lập tức hò reo chạy tới.



Đến trước mặt Hoắc Nguyên Chân, ai nấy rối rít giục ngựa, có kẻ luyện tập

tốt thuật cỡi ngựa, còn có thể làm cho ngựa đứng trên hai chân sau, cố ý biểu diễn trước mặt phương trượng một chút.



Nhìn những võ tăng

Thiếu Lâm tràn đây sức sống này, Hoắc NguyênChân vô cùng cao hứng

trong lòng. Mùa Đông này qua đi, nhất định thực lực nhóm người này sẽ có tiến bộ lớn, đến lúc đó Thiểu Lâm có thể lấy bọn họ làm nền tảng, tiếp tục chiêu mộ nhóm tăng nhân thứ hai.



- Có mệt không?



- Phương trượng, chúng ta không mệt ! đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com



-Vốn là mệt mỏi, thấy phương trượng lập tức không còn mệt nữa.



Đám võ tăng nhao nhao đáp.



- Tốt lắm, vốn ta định trở Về núi làm chút thức ăn ngon đài các ngươi,

nếu như hiện tại các ngươi không mệt, vậy cứ việc luyện tập tiếp.



Sau khi nói xong, Hoắc Nguyên Chân giục ngựa lên núi. Đám vò tăng lập tức

kêu la mệt mệt, ai nấy vui vẻ giục ngựa chạy theo như điên.