Phượng Vu Cửu Thiên

Chương 1 :

Ngày đăng: 14:27 30/04/20


CHƯƠNG 11



“Đệ nhất, lấy thủ quyên trong ngực ngươi trả lại cho ta. Đệ nhị…” Phượng Minh lấy hết dũng khí, thấy chết không sờn: “Nhượng ta thượng ngươi một lần!” không biết đây có thể tính là thủ đoạn lợi dụng cơ hội bức bách người khác không?



Thái tử điện to lớn, lập tức trầm mặc không khác chi phần mộ.



Áp lực ập tới, khiến Phượng Minh khiếp đảm cúi đầu.



Thật mất mặt mà, cậu đáng lẽ phải ngẩng cao đầu, dương dương đắc ý, nghếch mặt lên chờ đợi câu trả lời của Dung vương. Thậm chí, còn phải nâng cằm Dung vương lên, lả lơi dùng ánh mắt bỉ ổi nhìn hắn, hưởng thụ sự xấu hổ của hắn.



Đáng tiếc, lại không có cái gan làm *** tặc.



“Cho ngươi thượng ta một lần?” Giọng nói Dung vương nghe ra rất chi là bình thường.



“Đúng.” Phượng Minh cúi đầu nhỏ nhẹ nói.



Vòng tay chậm rãi kéo chiếc eo thon lại, ôm Phượng Minh chặt vào lòng mình.



“Nhưng tại sao lại là một lần?” Dung vương nhỏ giọng hỏi: “Nếu đổi lại là ta, khẳng định sẽ nói cả đời.”



“Cả đời ngươi cũng đồng ý?”



“Ngươi nghĩ ta sẽ đồng ý?” cười lạnh một tiếng, thái độ Dung vương bây giờ mới để lộ ra một chút tâm ý của mình. Ánh mắt nguy hiểm của hắn nhìn chằm chằm vào sự sợ hãi của Phượng Minh, sau đó nhẹ nhàng nhếch môi nói: “Thành thật nói ra đi, tại sao lại nghĩ đến chuyện hoang đường như vậy?”



Phượng Minh cảm thấy giờ phút này cậu chẳng khác nào tiểu hài tử làm sai đang đứng khoanh tay chịu thẩm vấn.



“Bởi vì muốn tiên hạ thủ vi cường.” Phượng Minh nhỏ giọng nói bên tai, mang theo tất cả oán hận liếc mắt nhìn Dung vương: “Đừng tưởng ta không nhìn ra ham muốn bẩn thỉu trong lòng ngươi.”



“Hả? Ham muốn bẩn thỉu của ta?”



Phượng Minh không chịu nổi áp lực của bầu không khí, phẫn hận ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Dung vương: “Còn không chịu thừa nhận? Ngươi đối với ta sớm đã nổi lên sắc tâm, tưởng ta cái gì cũng không biết à? Thay vì bị ngươi thượng, không bằng trước tiên ta thượng lên ngươi, hơn nữa, báo chí có nói chỉ cần tiếp xúc qua một lần sẽ rất đauuuu… ô ô…….ô….”



Mấy từ phía sau đã bị môi Dung vương nhẹ nhàng nuốt mất.



Tim đập phổi nghẹt vẫn như thường lệ, bị môi của hắn làm cho không biết mình đang ở nơi nào luôn. Phượng Minh thở hồng hộc, khi trấn tĩnh lại thì thấy mình đã nằm trên tay của Dung vương.




“Ngủ đi.” Dung vương cúi đầu nhìn Phượng Minh rất lâu, rốt cục thở dài: “nếu không ta thật sự không nhịn được.”



Phượng Minh biết hắn nói thật, làm gì còn lòng dạ chất vấn Dung vương bất tuân ước định. Dung vương nới lỏng tay ra, cậu lập tức chui ngay vào trong chăn, cẩn thận kéo mền che kín thân hình.



“Ta đi tắm rửa một chút.” Dung vương bước xuống giường, cúi đầu hôn lên mặt Phượng Minh: “Vốn ngươi cũng nên cùng đi với ta, nhưng nếu bây giờ tắm chung, nhất định sẽ khiến chuyện lớn xảy ra. Ta không muốn ngươi lại cắn lưỡi tự vẫn.”



Phượng Minh thế mới biết, Dung vương đối với việc cậu tự tử lần trước, đã kiêng dè khắc sâu.



Thật sự là đã làm càn cả một buổi tối.



Đáng lẽ nguyện vọng đạt thành, rốt cục lại bị mắc lừa.



Thế nhưng cũng không thể quơ đũa cả nắm bảo rằng mình bị lừa được. Dựa trên quyền thế của Dung vương, muốn nhẫn nại như vậy cũng không phải là chuyện dễ dàng.



Hơn nữa… công phu dùng tay của Dung vương, thực sự không tệ…



Đang nghĩ ngợi, Dung vương đã tắm xong quay trở về. Phượng Minh vội vàng nhắm mắt lại giả bộ ngủ.



Dung vương cởi bỏ áo ngoài, cũng chui vào trong chăn. Phượng Minh bị hắn ôm, tim lúc này cũng bắt đầu đập nhanh, không khỏi sợ hãi Dung vương sẽ làm chuyện gì với mình. Vất vả chờ đợi hồi lâu, không thấy động tĩnh gì, lúc này mới an tâm đi ngủ.



Thế giới này cũng có Liễu Hạ Huệ, hay do quan niệm đạo đức mạnh mẽ của cổ nhân?



Không phải, không phải, căn cứ vào biểu hiện trước đây của Dung vương mà nói, hiển nhiên hai chữ đạo đức chắn chắn là không biết viết thế nào rồi, nếu không trên người thái tử thật sự làm gì có nhiều vết tím bầm đến như vậy?



Phượng Minh miên man suy nghĩ, chợt hiểu được ngực Dung vương thật là ấm ấp. Mơ mơ màng màng, không bao lâu đã rơi vào trong giấc mộng.



…………………………



Chú giải:



Liễu Hạ Huệ: Liễu Hạ Huệ một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm.



Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với đàn bà, đi cả quãng đường dài mà mắt ông chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào.