Pokemon Kaitou Izumi
Chương 222 : Một chút hồi hộp
Ngày đăng: 00:11 08/08/20
Phải mất một đoạn thời gian để Clemont khui mở ra bí mật nằm đằng sau những kế hoạch điên rồ của Dracol, nếu bình thường khởi động máy, toàn bộ thông tin sẽ bị một con virus cài sẵn xóa sạch.
Nhưng thật may mắn là trước khi thông tin bị xóa, Clemont đã kịp sao lưu và gửi lại một bản khác vào máy của mình.
Công việc tiếp theo là từ từ giải mã những gì bị dấu trong này, Clemont có đam mê rất nhiều về những thứ công nghệ hay sự hiện đại tiên tiến, anh ta thật sự vội vã muốn trở về để tiếp tục nghiên cứu về điều này.
Viola cũng khá mệt mỏi nên sau khi bàn giao lại mọi thứ cho Drasna xong cô cũng trở về trung tâm pokemon nghỉ ngơi, để lại Kaitou với Drasna hai bà cháu tâm sự một chặp.
“Đôi chân con.. không bất tiện chứ?” Drasna là người đầu tiên trực tiếp hướng về vấn đề đôi chân của Kaitou hỏi thăm.
Hầu như người khác đều né tránh vấn đề nhạy cảm này, Kaitou cũng không có khó chịu hay quá để ý về nó, đặc biệt khi người hỏi lại là Drasna bà nội.
“Không vấn đề gì, dù sao con cũng đã quen thuộc với tình trạng này rồi, còn bên bà thì sao, mọi chuyện vẫn ổn chứ?” Kaitou mỉm cười lắc đầu trả lời, sau đấy đối với Drasna hỏi thăm.
“Cũng bình thường, Alain đang đi chuẩn bị một vài thứ cho đại hội liên minh sắp tới, ba cái Thiên vương khác cũng bắt đầu phân tán ra, nếu như con tiến vào được top 8 người mạnh nhất đại hội Kalos lần này thì có thể sẽ gặp được Malva đấy” Drasna rót hai ly trà đưa tới rồi ngồi xuống nói.
“Malva? Malva Hỏa hệ thiên vương?” Kaitou nghi hoặc hỏi.
“Đúng vậy, con bé ngoại trừ từng làm điệp viên ra thì còn làm nhà báo nên tất nhiên sẽ không thể vắng mắt khỏi đại hội thường niên rồi” Drasna như nghĩ tới điều gì vừa nói vừa bật cười.
“Vậy sao… thật mong đợi để gặp được đối phương” Kaitou gật đầu, đồng thời cậu có chút mong đợi được đấu với người mạnh như Malva.
Hai người tâm sự khoảng chừng gần hai tiếng đồng hồ, Drasna có việc phải xử lý, trong khi đó Kaitou cũng tự mình trở về trung tâm pokemon.
Shiratori và Alidon đã sớm đặt phòng cho cậu rồi, ngay sau khi Kaitou đưa tới thân phận chứng liền nhận được chìa khóa của mình.
Gửi tới sáu cái pokeball để y tá Joy chăm sóc, Kaitou cùng với Lous tự mình đi ra ngoài sân huấn luyện nhìn xem một chút.
Lúc này đã là gần nửa đêm rồi, ánh trăng lại lần nữa lên cao, hôm nay có khá nhiều mây trên trời vậy nên không khí có chút âm u.
Tại chính giữa nơi sân, nơi ngọn gió lạnh lẽo thổi ngang qua, đập vào mắt của Kaitou và Lous là đôi mắt màu tím như viên pha lê xinh đẹp.
“Ngươi là… Kaitou?” Cô gái đó nghi hoặc hỏi thử.
Bị nhắc tới tên của mình, Kaitou có chút bất ngờ, sau đấy Lous chậm rãi đẩy ghế lăn lên một chút, ánh đèn gần đấy chập chờn rồi sáng lên.
Hiện rõ trước mặt Kaitou chính là người từng đánh bại cậu, Mianthe, cô gái này cũng đã tới Lumiose thành phố rồi sao?
“Mianthe?” Kaitou cũng hỏi ngược lại, nhưng mang theo giọng điệu khẳng định.
Cậu nhận ra được sự nghi hoặc của Mianthe khi nhìn vào đôi chân và cái ghế lăn của bản thân, có lẽ vì vậy nên đối phương không dám khẳng định.
“Thật là ngươi a, Kaitou, đã lâu không gặp, chuẩn bị để tham dự đại hội chứ?” Mianthe cười cười đưa tay tới.
Bắt lấy tay của đối phương, Kaitou gật đầu nói “Tất nhiên rồi, lần này ta sẽ phục thù cho lần thua lúc trước”
Giọng nói của cậu tự tin mà lại mang chút khó thể phủ nhận, điều này là Mianthe hơi ngạc nhiên, sau đấy cô ấy cũng gật đầu trả lời
“Ta cũng sẽ không thua”
Tuy không biết rằng thời gian qua Kaitou đã trải qua điều gì, nhưng có vẻ đối phương đã phải bước qua một giai đoạn khó thể chấp nhận.
Thái độ và cách cư xử của Kaitou cũng thay đổi rất nhiều, nhất là khi Zone chi lực của cô đã có chút không thể phán đoán chính xác được Kaitou nữa.
Zone chi lực cho phép Mianthe phân tích và đưa ra kết luận một cách hợp lý, bình tĩnh, lãnh đạm, khi một cử động của Kaitou làm ra, nhiệt độ, nhịp tim, nhịp thở, mọi thứ vạch trần suy nghĩ thật sự của cậu trước mắt cô.
Sẽ có vô vạn lựa chọn được đưa ra, và trong đó Mianthe sẽ phản ứng với mệnh lệnh có tần số xảy ra cao nhất.
Hai người chỉ gặp nhau trong một lát, sau đấy Mianthe cũng chậm rãi trở về phòng của mình, Kaitou lúc trở về thì thấy Shiratori đang ôm lấy Sylveon ngồi tại căn tin.
Thấy vậy Kaitou mới lại gần hỏi thăm “Có chuyện gì sao?”
“Kaitou? À… không có gì, chỉ là một chút hồi hộp trước ngày buổi biểu diễn cấp Master tổ chức mà thôi” Shiratori giật mình khi thấy Kaitou, nhưng cô rất nhanh mỉm cười trả lời.
Sylveon hai cái ruy băng nhẹ nhàng đặt lên cổ của cô làm bình ổn tâm trạng của Shiratori, Kaitou đi rót một ly sữa tới rồi ngồi nói
“Có tự tin không?” Kaitou biết rằng đây đơn thuần là áp lực tâm lý mà thôi, nó sẽ không gây ra quá nhiều vướng bận cho Shiratori.
Tuy nhiên lúc cần an ủi thì vẫn nên an ủi, nhất là khi cô ấy đã cố gắng hết sức mình trong thời gian qua, quên đi nổi sợ hãi của sự kiện lần trước.
Cầm lấy ly sữa nóng hổi, Shiratori thổi một hơi nhẹ, hơi ấm lan truyền qua lòng bàn tay của cô, cảm giác thật dễ chịu
“Ừm, không vấn đề gì, ta cảm thấy bình tĩnh hơn rồi” Shiratori uống một ngụm lớn, bên khóe miệng còn lem một chút, giống cái đứa trẻ cần được chăm sóc vậy.
Đợi cho Shiratori uống hết ly sữa, Kaitou mới nói
“Vậy ngươi nghỉ ngơi đi, ta sẽ cổ vũ cho ngươi, đừng quên ngươi còn phải xem ta thi đấu đại hội nữa mà đúng không”
Cậu nói với một giọng ấm áp lại dịu dàng, sau đấy dẫn Shiratori trở về tận phòng mới trở về giường của mình.
Ngay khi về tới nơi, Kaitou liền không nói lời nào tựa đầu vào ghế và trực tiếp ngủ luôn, cảm giác thật sự mệt mỏi, nhưng lại có chút kỳ lạ.
Lúc này, khi còn ai khác ngoài bản thân mình, Kaitou mới sâu sắc cảm nhận được bầu không khí mà Lumiose thành phố mang lại.
Nơi mà toàn địa khu các nhà huấn luyện, nhà trình diễn từ khắp nơi thế giới hội tụ lại, chỉ chờ thời khắc mà bọn họ tỏa sáng.
Sự cố gắng thời gian qua, cuối cùng nó có giá trị thế nào đều được quyết định bởi những ngày sắp tới.
‘Thật tình…’ Lous nhìn Kaitou đang nằm ngủ luôn tại trên ghế liền đành phải mang cậu lên giường, sau đấy nó cũng tựa lưng vào một ghế gần đó ngủ luôn.
Ngày hôm nay cả hai không tiếp tục tu luyện, sau khi nói chuyện với Shiratori, Kaitou cảm thấy cả người nhẹ nhõm hơn, ngủ cũng thoải mái hơn.
Khi thức dậy, Kaitou chậm rãi thay một bộ đồ mới bước ra khỏi phòng, cùng với Shiratori tới căn tin ăn sáng.
Và khi mà cậu mang một dĩa mì xào tới, tình cảnh có chút thú vị diễn ra khi nơi này hội tụ rất nhiều người quen trong suốt chặng hành trình mà Kaitou đi lữ hành.
“Kaitou?”
“Kaitou….!”
“Là ngươi?”
“Kaitou Izumi?”
Nhưng thật may mắn là trước khi thông tin bị xóa, Clemont đã kịp sao lưu và gửi lại một bản khác vào máy của mình.
Công việc tiếp theo là từ từ giải mã những gì bị dấu trong này, Clemont có đam mê rất nhiều về những thứ công nghệ hay sự hiện đại tiên tiến, anh ta thật sự vội vã muốn trở về để tiếp tục nghiên cứu về điều này.
Viola cũng khá mệt mỏi nên sau khi bàn giao lại mọi thứ cho Drasna xong cô cũng trở về trung tâm pokemon nghỉ ngơi, để lại Kaitou với Drasna hai bà cháu tâm sự một chặp.
“Đôi chân con.. không bất tiện chứ?” Drasna là người đầu tiên trực tiếp hướng về vấn đề đôi chân của Kaitou hỏi thăm.
Hầu như người khác đều né tránh vấn đề nhạy cảm này, Kaitou cũng không có khó chịu hay quá để ý về nó, đặc biệt khi người hỏi lại là Drasna bà nội.
“Không vấn đề gì, dù sao con cũng đã quen thuộc với tình trạng này rồi, còn bên bà thì sao, mọi chuyện vẫn ổn chứ?” Kaitou mỉm cười lắc đầu trả lời, sau đấy đối với Drasna hỏi thăm.
“Cũng bình thường, Alain đang đi chuẩn bị một vài thứ cho đại hội liên minh sắp tới, ba cái Thiên vương khác cũng bắt đầu phân tán ra, nếu như con tiến vào được top 8 người mạnh nhất đại hội Kalos lần này thì có thể sẽ gặp được Malva đấy” Drasna rót hai ly trà đưa tới rồi ngồi xuống nói.
“Malva? Malva Hỏa hệ thiên vương?” Kaitou nghi hoặc hỏi.
“Đúng vậy, con bé ngoại trừ từng làm điệp viên ra thì còn làm nhà báo nên tất nhiên sẽ không thể vắng mắt khỏi đại hội thường niên rồi” Drasna như nghĩ tới điều gì vừa nói vừa bật cười.
“Vậy sao… thật mong đợi để gặp được đối phương” Kaitou gật đầu, đồng thời cậu có chút mong đợi được đấu với người mạnh như Malva.
Hai người tâm sự khoảng chừng gần hai tiếng đồng hồ, Drasna có việc phải xử lý, trong khi đó Kaitou cũng tự mình trở về trung tâm pokemon.
Shiratori và Alidon đã sớm đặt phòng cho cậu rồi, ngay sau khi Kaitou đưa tới thân phận chứng liền nhận được chìa khóa của mình.
Gửi tới sáu cái pokeball để y tá Joy chăm sóc, Kaitou cùng với Lous tự mình đi ra ngoài sân huấn luyện nhìn xem một chút.
Lúc này đã là gần nửa đêm rồi, ánh trăng lại lần nữa lên cao, hôm nay có khá nhiều mây trên trời vậy nên không khí có chút âm u.
Tại chính giữa nơi sân, nơi ngọn gió lạnh lẽo thổi ngang qua, đập vào mắt của Kaitou và Lous là đôi mắt màu tím như viên pha lê xinh đẹp.
“Ngươi là… Kaitou?” Cô gái đó nghi hoặc hỏi thử.
Bị nhắc tới tên của mình, Kaitou có chút bất ngờ, sau đấy Lous chậm rãi đẩy ghế lăn lên một chút, ánh đèn gần đấy chập chờn rồi sáng lên.
Hiện rõ trước mặt Kaitou chính là người từng đánh bại cậu, Mianthe, cô gái này cũng đã tới Lumiose thành phố rồi sao?
“Mianthe?” Kaitou cũng hỏi ngược lại, nhưng mang theo giọng điệu khẳng định.
Cậu nhận ra được sự nghi hoặc của Mianthe khi nhìn vào đôi chân và cái ghế lăn của bản thân, có lẽ vì vậy nên đối phương không dám khẳng định.
“Thật là ngươi a, Kaitou, đã lâu không gặp, chuẩn bị để tham dự đại hội chứ?” Mianthe cười cười đưa tay tới.
Bắt lấy tay của đối phương, Kaitou gật đầu nói “Tất nhiên rồi, lần này ta sẽ phục thù cho lần thua lúc trước”
Giọng nói của cậu tự tin mà lại mang chút khó thể phủ nhận, điều này là Mianthe hơi ngạc nhiên, sau đấy cô ấy cũng gật đầu trả lời
“Ta cũng sẽ không thua”
Tuy không biết rằng thời gian qua Kaitou đã trải qua điều gì, nhưng có vẻ đối phương đã phải bước qua một giai đoạn khó thể chấp nhận.
Thái độ và cách cư xử của Kaitou cũng thay đổi rất nhiều, nhất là khi Zone chi lực của cô đã có chút không thể phán đoán chính xác được Kaitou nữa.
Zone chi lực cho phép Mianthe phân tích và đưa ra kết luận một cách hợp lý, bình tĩnh, lãnh đạm, khi một cử động của Kaitou làm ra, nhiệt độ, nhịp tim, nhịp thở, mọi thứ vạch trần suy nghĩ thật sự của cậu trước mắt cô.
Sẽ có vô vạn lựa chọn được đưa ra, và trong đó Mianthe sẽ phản ứng với mệnh lệnh có tần số xảy ra cao nhất.
Hai người chỉ gặp nhau trong một lát, sau đấy Mianthe cũng chậm rãi trở về phòng của mình, Kaitou lúc trở về thì thấy Shiratori đang ôm lấy Sylveon ngồi tại căn tin.
Thấy vậy Kaitou mới lại gần hỏi thăm “Có chuyện gì sao?”
“Kaitou? À… không có gì, chỉ là một chút hồi hộp trước ngày buổi biểu diễn cấp Master tổ chức mà thôi” Shiratori giật mình khi thấy Kaitou, nhưng cô rất nhanh mỉm cười trả lời.
Sylveon hai cái ruy băng nhẹ nhàng đặt lên cổ của cô làm bình ổn tâm trạng của Shiratori, Kaitou đi rót một ly sữa tới rồi ngồi nói
“Có tự tin không?” Kaitou biết rằng đây đơn thuần là áp lực tâm lý mà thôi, nó sẽ không gây ra quá nhiều vướng bận cho Shiratori.
Tuy nhiên lúc cần an ủi thì vẫn nên an ủi, nhất là khi cô ấy đã cố gắng hết sức mình trong thời gian qua, quên đi nổi sợ hãi của sự kiện lần trước.
Cầm lấy ly sữa nóng hổi, Shiratori thổi một hơi nhẹ, hơi ấm lan truyền qua lòng bàn tay của cô, cảm giác thật dễ chịu
“Ừm, không vấn đề gì, ta cảm thấy bình tĩnh hơn rồi” Shiratori uống một ngụm lớn, bên khóe miệng còn lem một chút, giống cái đứa trẻ cần được chăm sóc vậy.
Đợi cho Shiratori uống hết ly sữa, Kaitou mới nói
“Vậy ngươi nghỉ ngơi đi, ta sẽ cổ vũ cho ngươi, đừng quên ngươi còn phải xem ta thi đấu đại hội nữa mà đúng không”
Cậu nói với một giọng ấm áp lại dịu dàng, sau đấy dẫn Shiratori trở về tận phòng mới trở về giường của mình.
Ngay khi về tới nơi, Kaitou liền không nói lời nào tựa đầu vào ghế và trực tiếp ngủ luôn, cảm giác thật sự mệt mỏi, nhưng lại có chút kỳ lạ.
Lúc này, khi còn ai khác ngoài bản thân mình, Kaitou mới sâu sắc cảm nhận được bầu không khí mà Lumiose thành phố mang lại.
Nơi mà toàn địa khu các nhà huấn luyện, nhà trình diễn từ khắp nơi thế giới hội tụ lại, chỉ chờ thời khắc mà bọn họ tỏa sáng.
Sự cố gắng thời gian qua, cuối cùng nó có giá trị thế nào đều được quyết định bởi những ngày sắp tới.
‘Thật tình…’ Lous nhìn Kaitou đang nằm ngủ luôn tại trên ghế liền đành phải mang cậu lên giường, sau đấy nó cũng tựa lưng vào một ghế gần đó ngủ luôn.
Ngày hôm nay cả hai không tiếp tục tu luyện, sau khi nói chuyện với Shiratori, Kaitou cảm thấy cả người nhẹ nhõm hơn, ngủ cũng thoải mái hơn.
Khi thức dậy, Kaitou chậm rãi thay một bộ đồ mới bước ra khỏi phòng, cùng với Shiratori tới căn tin ăn sáng.
Và khi mà cậu mang một dĩa mì xào tới, tình cảnh có chút thú vị diễn ra khi nơi này hội tụ rất nhiều người quen trong suốt chặng hành trình mà Kaitou đi lữ hành.
“Kaitou?”
“Kaitou….!”
“Là ngươi?”
“Kaitou Izumi?”