Pokemon Kaitou Izumi
Chương 480 : Pokemon Contest, chuẩn bị chung kết
Ngày đăng: 00:15 08/08/20
“Infernape!!!”
Trước thời gian kết thúc trận đấu, vừa mới trôi qua bốn phút hơn, điểm số của Unneal đã bị mài thành con số không.
Zorua với một nụ cười tinh nghịch như thường ngày, cơ thể không hề bị thương đang nhảy trở lại bên người Kaitou.
Để lại phía sau là một con Infernape đang chật vật nằm ở bên dưới, trận đấu này Unneal đã rơi vào sự khống chế của Kaitou.
“Làm thế nào… mà…” Hai mắt đờ ra ngã bệch xuống, Unneal chưa từng nghĩ tới một kết quả như vậy trước đây.
Đối phương là cái quái gì vậy?
Bao nhiêu nỗ lực cậu bỏ qua để theo đuổi con đường điều phối viên chỉ để bất lực đứng đây thôi sao?
Vì sao khi Infernape bị thương, cậu lại không thể đưa ra các chỉ huy chính xác hơn, vì sao cậu không thể trở nên bình tĩnh hơn?
Giống như hoàn toàn tan vỡ, trận đấu này Kaitou không hề nương tay, niềm kiêu ngạo của Unneal như vụn nát.
“Người chiến thắng của trận bán kết đầu tiên chính là Kaitou điều phối viên, xin chúc mừng!”
Vivian quen thuộc cất tiếng thông báo kết quả.
Đây cũng là câu nói mang ý nghĩa hai điều phối viên ban đầu đã hoàn thành xong phần thi đấu của mình, mau rời sân để hai điều phối viên còn lại lên sân.
Dưới ánh mắt của rất nhiều khán giả, Unneal cầm lấy pokeball thu hồi lại Infernape, thậm chí còn không có tâm tư để an ủi đối phương.
Unneal thẩn thờ rời đi khỏi sân thi đấu, ở phía đối diện, Zorua lắc lắc cái đuôi tò mò hỏi
“Ra tay như vậy có ác quá không a?”
Mặc dù là một câu nói quan tâm, nhưng thông qua ngữ điệu của Zorua, Kaitou cảm thấy nó đang cười trên nỗi đau khổ của người khác.
Bất quá, Kaitou chưa từng nghĩ điều này có ác hay không.
Nếu đây chỉ là một trận đấu hướng dẫn hoặc không chính thức, có lẽ Kaitou sẽ buông lỏng ra mà nhường Unneal một chút.
Nhưng ở trong một trận đấu chính thức, bất kể là thi đấu pokemon hay là Pokemon Contest, trong quan niệm của Kaitou, cố ý nhường chính là một hành động khinh thường đối thủ của mình.
“Không có vấn đề gì đâu, với cả…” Kaitou lắc đầu nói, nhanh chóng rời khỏi sân đấu, nhìn xuống Zorua mỉm cười trả lời.
Với cả, đối phương cũng không có một mình, rất nhanh thì cậu ta sẽ ổn thôi, hi vọng đối phương sẽ coi trận đấu này như một mục tiêu để vượt qua.
Ở phía thông đạo dẫn từ phòng chuẩn bị tới sân thi đấu, Unneal nhìn thấy Rancy siết chặt hai lòng bàn tay, không nói lời nào.
Giống như thể cậu đang chịu đựng sự khó chịu, Rancy đang định nói gì đó, Vivino từ phía sau chạy đến.
Hệt như cái ôm lúc nãy, Vivino vỗ lấy vai của Unneal và nói
“Không sao! Cậu đã cố gắng hết sức rồi, chúng ta sẽ tiếp tục trở nên mạnh hơn, đúng không?”
Lời an ủi không hề phức tạp, chỉ vài câu nói động viên, ở đúng thời điểm, với giọng điệu ấm áp.
Unneal cảm thấy trái tim đang được chữa lành, đối với cậu, thua cuộc không hề đáng sợ, đáng sợ nhất là không tìm thấy được đường đi.
Trận đấu với Kaitou làm cho Unneal cảm thấy, mình không thể nào đánh bại đối phương, dù cho có cố gắng thế nào.
Một đối thủ như vậy, làm cho Unneal cảm thấy mù mịt.
Nhưng đồng dạng, một đối thủ như Kaitou, lại là một đích đến mà cậu có thể không ngừng vươn tới trong một thời gian dài.
“Được rồi, đến lượt tớ thi đấu rồi, hai người không cỗ vũ bên đây một chút sao?”
Rancy giả bộ tức giận nói.
Cô nhìn thấy Unneal dần dần tốt trở lại, Rancy cũng thả lỏng ra.
Unneal chấp tay xin lỗi, sau đấy hứa sẽ bao cả nhóm một bữa ăn thịnh soạn để tạ lỗi, hai người nhanh chóng đập tay để cỗ vũ cho trận đấu của Rancy.
Đối thủ lần này của cô không quá mạnh, vấn đề là trận đấu phía sau đợt bán kết này!
Rancy đang định rời đi, đột nhiên quay đầu lại, đối với Unneal nói
“Đúng rồi, đừng có bỏ quên Infernape đấy, nó cũng rất buồn khi thua cuộc, Hãy luôn nhớ Infernape cũng là một đồng bạn quan trọng của cậu!”
Nói xong, Rancy liền bước nhanh ra sân thi đấu, bắt đầu cho trận bán kết của mình.
Khán giả đối với Rancy thật sự rất là yêu thích, cô mang một phong cách chiến đấu trái ngược hoàn toàn Kaitou.
Ngược lại có một chút giống đương kim đệ nhất điều phối viên tại Sinnoh, Dawn!
Phối hợp pokemon cũng rất tương tự, phong cách chiến đấu hơi khác một chút, trận đấu này cô gọi ra con thỏ đáng yêu với đôi tai dài.
“Ra sân, Lopunny!”
Đối thủ lần này của Rancy là một con mèo gian xảo và tinh nghịch, mang phong cách chiến đấu khá giống với Lopunny.
“Chiến đấu thôi, Glameow!”
Trận đấu đặc sắc diễn ra giữa hai pokemon thiên về tốc độ cùng tính linh hoạt, mỗi lần ra đòn lại xinh đẹp như khiêu vũ.
Rancy và đối thủ của cô chiến đấu cân tài cân sức, Lopunny dùng Pound đế tấn công.
Glameow né tránh, sau đấy tung ra Shadow Claw!
“Protect! Tiếp đấy Jump Kick!” Rancy đưa ra một loạt mệnh lệnh cho Lopunny.
Con thỏ vừa mới né đòn xinh đẹp đã khiến cho Glameow mất đi một lượng điểm số, lại thêm Protect huyền bí chống lại Shadow Claw khiến Glameow càng rơi vào yếu thế.
Cuối cùng là chiêu Jump Kick đánh trúng vào bên người Glameow, con mèo đã cố né tránh, nhưng cuối cùng vẫn là ăn đau đớn.
Sát thương không bao nhiêu, nhưng tính mỹ lệ vẫn rất cao, điểm số giữa hai pokemon lần nữa kéo dài khoảng cách.
Điều này làm cho điều phối viên chỉ huy Glameow trở nên hoảng loạn, càng lúc càng khiến cho pokemon của mình đánh đấm lộn xộn.
Rancy dành chiến thắng sau năm phút thời gian, cùng với Lopunny cúi đầu chào khán giả rồi quay trở về.
‘Xong rồi, trận bán kết, giờ thì…’ Rancy ngoảnh mặt sang nhìn người đang ngồi một bên thoải mái xem thi đấu, Kaitou Izumi, đây là đối thủ tiếp theo của cô!
Các ban giám khảo ở lại đang thảo luận về phần thi đấu vừa rồi.
“Cô gái Rancy đó thật sự có nhiều nét giống em thật đấy, Dawn” Y tá Joy mỉm cười nói
“Cũng không quá giống đâu, tuy nhiên từ các lựa chọn pokemon có thể thấy giữa bọn em có một chút sự tương đồng” Dawn mỉm cười trả lời.
Cô cũng từng bắt chước học tập dùng các pokemon của thần tượng mình ngưỡng mộ, nhưng cũng chỉ đến vậy thôi.
Bắt chước đội hình là có thể, nhưng bắt chước cách thi đấu là không thể.
Rancy cũng hiểu rất rõ điều này, vậy nên đối phương đã có riêng một cách thi đấu của chính mình.
“Nhưng trận đấu kế tiếp, sợ rằng Rancy phải gặp khó khăn a” Chủ tịch hiệp hội tại Alamos thị trấn suy tư nói.
“Đúng vậy, cậu nhóc đó tên gì nhỉ? Kaitou Izumi đúng chứ?” Y tá Joy gật đầu tán thành.
“Mà, mọi người cùng nhau xem thi đấu không phải sẽ biết sao?” Dawn mỉm cười nói, tiếp đến đưa ánh mắt ra hiệu cho Vivian.
Nữ dẫn chương trình hiểu ý bước lên, một lần nữa kịch động sự nhiệt tình của khán giả, đầu tiên là giới thiệu Ribbon phần thưởng cho giải đấu lần này.
Tổng kết lại các trận đấu của Kaitou và Rancy, cuối cùng mới gọi tên của hai bọn họ.
Xuất hiện tại vị trí thi đấu, lúc này cả hai đều sẵn sàng gọi ra đồng bạn của mình.
“Trận đấu bắt đầu!”
Trước thời gian kết thúc trận đấu, vừa mới trôi qua bốn phút hơn, điểm số của Unneal đã bị mài thành con số không.
Zorua với một nụ cười tinh nghịch như thường ngày, cơ thể không hề bị thương đang nhảy trở lại bên người Kaitou.
Để lại phía sau là một con Infernape đang chật vật nằm ở bên dưới, trận đấu này Unneal đã rơi vào sự khống chế của Kaitou.
“Làm thế nào… mà…” Hai mắt đờ ra ngã bệch xuống, Unneal chưa từng nghĩ tới một kết quả như vậy trước đây.
Đối phương là cái quái gì vậy?
Bao nhiêu nỗ lực cậu bỏ qua để theo đuổi con đường điều phối viên chỉ để bất lực đứng đây thôi sao?
Vì sao khi Infernape bị thương, cậu lại không thể đưa ra các chỉ huy chính xác hơn, vì sao cậu không thể trở nên bình tĩnh hơn?
Giống như hoàn toàn tan vỡ, trận đấu này Kaitou không hề nương tay, niềm kiêu ngạo của Unneal như vụn nát.
“Người chiến thắng của trận bán kết đầu tiên chính là Kaitou điều phối viên, xin chúc mừng!”
Vivian quen thuộc cất tiếng thông báo kết quả.
Đây cũng là câu nói mang ý nghĩa hai điều phối viên ban đầu đã hoàn thành xong phần thi đấu của mình, mau rời sân để hai điều phối viên còn lại lên sân.
Dưới ánh mắt của rất nhiều khán giả, Unneal cầm lấy pokeball thu hồi lại Infernape, thậm chí còn không có tâm tư để an ủi đối phương.
Unneal thẩn thờ rời đi khỏi sân thi đấu, ở phía đối diện, Zorua lắc lắc cái đuôi tò mò hỏi
“Ra tay như vậy có ác quá không a?”
Mặc dù là một câu nói quan tâm, nhưng thông qua ngữ điệu của Zorua, Kaitou cảm thấy nó đang cười trên nỗi đau khổ của người khác.
Bất quá, Kaitou chưa từng nghĩ điều này có ác hay không.
Nếu đây chỉ là một trận đấu hướng dẫn hoặc không chính thức, có lẽ Kaitou sẽ buông lỏng ra mà nhường Unneal một chút.
Nhưng ở trong một trận đấu chính thức, bất kể là thi đấu pokemon hay là Pokemon Contest, trong quan niệm của Kaitou, cố ý nhường chính là một hành động khinh thường đối thủ của mình.
“Không có vấn đề gì đâu, với cả…” Kaitou lắc đầu nói, nhanh chóng rời khỏi sân đấu, nhìn xuống Zorua mỉm cười trả lời.
Với cả, đối phương cũng không có một mình, rất nhanh thì cậu ta sẽ ổn thôi, hi vọng đối phương sẽ coi trận đấu này như một mục tiêu để vượt qua.
Ở phía thông đạo dẫn từ phòng chuẩn bị tới sân thi đấu, Unneal nhìn thấy Rancy siết chặt hai lòng bàn tay, không nói lời nào.
Giống như thể cậu đang chịu đựng sự khó chịu, Rancy đang định nói gì đó, Vivino từ phía sau chạy đến.
Hệt như cái ôm lúc nãy, Vivino vỗ lấy vai của Unneal và nói
“Không sao! Cậu đã cố gắng hết sức rồi, chúng ta sẽ tiếp tục trở nên mạnh hơn, đúng không?”
Lời an ủi không hề phức tạp, chỉ vài câu nói động viên, ở đúng thời điểm, với giọng điệu ấm áp.
Unneal cảm thấy trái tim đang được chữa lành, đối với cậu, thua cuộc không hề đáng sợ, đáng sợ nhất là không tìm thấy được đường đi.
Trận đấu với Kaitou làm cho Unneal cảm thấy, mình không thể nào đánh bại đối phương, dù cho có cố gắng thế nào.
Một đối thủ như vậy, làm cho Unneal cảm thấy mù mịt.
Nhưng đồng dạng, một đối thủ như Kaitou, lại là một đích đến mà cậu có thể không ngừng vươn tới trong một thời gian dài.
“Được rồi, đến lượt tớ thi đấu rồi, hai người không cỗ vũ bên đây một chút sao?”
Rancy giả bộ tức giận nói.
Cô nhìn thấy Unneal dần dần tốt trở lại, Rancy cũng thả lỏng ra.
Unneal chấp tay xin lỗi, sau đấy hứa sẽ bao cả nhóm một bữa ăn thịnh soạn để tạ lỗi, hai người nhanh chóng đập tay để cỗ vũ cho trận đấu của Rancy.
Đối thủ lần này của cô không quá mạnh, vấn đề là trận đấu phía sau đợt bán kết này!
Rancy đang định rời đi, đột nhiên quay đầu lại, đối với Unneal nói
“Đúng rồi, đừng có bỏ quên Infernape đấy, nó cũng rất buồn khi thua cuộc, Hãy luôn nhớ Infernape cũng là một đồng bạn quan trọng của cậu!”
Nói xong, Rancy liền bước nhanh ra sân thi đấu, bắt đầu cho trận bán kết của mình.
Khán giả đối với Rancy thật sự rất là yêu thích, cô mang một phong cách chiến đấu trái ngược hoàn toàn Kaitou.
Ngược lại có một chút giống đương kim đệ nhất điều phối viên tại Sinnoh, Dawn!
Phối hợp pokemon cũng rất tương tự, phong cách chiến đấu hơi khác một chút, trận đấu này cô gọi ra con thỏ đáng yêu với đôi tai dài.
“Ra sân, Lopunny!”
Đối thủ lần này của Rancy là một con mèo gian xảo và tinh nghịch, mang phong cách chiến đấu khá giống với Lopunny.
“Chiến đấu thôi, Glameow!”
Trận đấu đặc sắc diễn ra giữa hai pokemon thiên về tốc độ cùng tính linh hoạt, mỗi lần ra đòn lại xinh đẹp như khiêu vũ.
Rancy và đối thủ của cô chiến đấu cân tài cân sức, Lopunny dùng Pound đế tấn công.
Glameow né tránh, sau đấy tung ra Shadow Claw!
“Protect! Tiếp đấy Jump Kick!” Rancy đưa ra một loạt mệnh lệnh cho Lopunny.
Con thỏ vừa mới né đòn xinh đẹp đã khiến cho Glameow mất đi một lượng điểm số, lại thêm Protect huyền bí chống lại Shadow Claw khiến Glameow càng rơi vào yếu thế.
Cuối cùng là chiêu Jump Kick đánh trúng vào bên người Glameow, con mèo đã cố né tránh, nhưng cuối cùng vẫn là ăn đau đớn.
Sát thương không bao nhiêu, nhưng tính mỹ lệ vẫn rất cao, điểm số giữa hai pokemon lần nữa kéo dài khoảng cách.
Điều này làm cho điều phối viên chỉ huy Glameow trở nên hoảng loạn, càng lúc càng khiến cho pokemon của mình đánh đấm lộn xộn.
Rancy dành chiến thắng sau năm phút thời gian, cùng với Lopunny cúi đầu chào khán giả rồi quay trở về.
‘Xong rồi, trận bán kết, giờ thì…’ Rancy ngoảnh mặt sang nhìn người đang ngồi một bên thoải mái xem thi đấu, Kaitou Izumi, đây là đối thủ tiếp theo của cô!
Các ban giám khảo ở lại đang thảo luận về phần thi đấu vừa rồi.
“Cô gái Rancy đó thật sự có nhiều nét giống em thật đấy, Dawn” Y tá Joy mỉm cười nói
“Cũng không quá giống đâu, tuy nhiên từ các lựa chọn pokemon có thể thấy giữa bọn em có một chút sự tương đồng” Dawn mỉm cười trả lời.
Cô cũng từng bắt chước học tập dùng các pokemon của thần tượng mình ngưỡng mộ, nhưng cũng chỉ đến vậy thôi.
Bắt chước đội hình là có thể, nhưng bắt chước cách thi đấu là không thể.
Rancy cũng hiểu rất rõ điều này, vậy nên đối phương đã có riêng một cách thi đấu của chính mình.
“Nhưng trận đấu kế tiếp, sợ rằng Rancy phải gặp khó khăn a” Chủ tịch hiệp hội tại Alamos thị trấn suy tư nói.
“Đúng vậy, cậu nhóc đó tên gì nhỉ? Kaitou Izumi đúng chứ?” Y tá Joy gật đầu tán thành.
“Mà, mọi người cùng nhau xem thi đấu không phải sẽ biết sao?” Dawn mỉm cười nói, tiếp đến đưa ánh mắt ra hiệu cho Vivian.
Nữ dẫn chương trình hiểu ý bước lên, một lần nữa kịch động sự nhiệt tình của khán giả, đầu tiên là giới thiệu Ribbon phần thưởng cho giải đấu lần này.
Tổng kết lại các trận đấu của Kaitou và Rancy, cuối cùng mới gọi tên của hai bọn họ.
Xuất hiện tại vị trí thi đấu, lúc này cả hai đều sẵn sàng gọi ra đồng bạn của mình.
“Trận đấu bắt đầu!”