Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu
Chương 1 :
Ngày đăng: 14:23 30/04/20
Mùa xuân thứ năm mươi Thanh Bình đế, Đại Lương quốc, Nghi Dương quận
chúa vừa thành thân tiến cung thỉnh an tổ mẫu Từ hoàng hậu. Từ hoàng hậu đã sớm nghe Thái Tử Phi nói Nghi Dương quận chúa đang giận dỗi với quận mã, bèn dẫn theo Nghi Dương quận chúa đi Phúc Vân điện. Hai bà cháu cho cung nữ thái giám hầu hạ lui xuống, bày một bàn trà dưới mái hiên Phúc
Vân Điện, ngồi trên nhuyễn tháp vừa ăn bánh uống trà vừa nói chuyện.
Cuối cùng Từ hoàng hậu cũng khiến Nghi Dương quận chúa nói ra chuyện
phiền lòng.
- Hoàng tổ mẫu, quận mã chỉ thích thị nữ bên cạnh hắn, không thích con, con và hắn không thể tiếp tục sống với nhau được nữa!
Vành mắt Nghi Dương quận chúa đã đỏ hoe:
- Hoàng tổ mẫu, người làm sao nắm giữ được tâm tư Hoàng tổ phụ? Phải
biết rằng ngài ấy thế mà chỉ sủng ái một mình người đã mấy chục năm rồi.
Ánh mắt Từ hoàng hậu vẫn xinh đẹp như trước, hiện lên nét cười, trong lòng nàng thầm nghĩ:
- Thời điểm chưa thành thân, ta đã yêu hoàng tổ phụ con, hoàng tổ phụ
con cũng yêu ta. Sau khi thành thân, ta vừa là dâm phụ ở trên giường
ngài, vừa là chỗ dựa tinh thần trong cuộc sống của ngài, khi ngài gặp
nguy hiểm khó khăn ta vẫn một mực không rời không bỏ, ngài có thể đạt
được thỏa mãn và vui sướng từ chỗ ta, cho đến bây giờ ngài vẫn không thể rời bỏ ta, thì sao có thể không thương ta được?
Nhưng những lời này sao có thể nói cho cháu gái nghe, nhìn hoa lê ngoài điện nở rộ như tuyết, thật lâu sau Từ hoàng hậu mới nói:
- Lúc ta gả cho hoàng tổ phụ con cũng là mùa hoa lê nở rộ, năm mươi năm trôi qua, ta đã làm hoàng hậu được năm mươi năm, cũng là hoàng hậu tại
vị lâu nhất lịch sử Đại Lương. Nếu con đã thành hôn, ta sẽ kể cho con
nghe chuyện ta và hoàng tổ phụ con, hơn năm mươi năm này là làm thế nào
mà được nhưthế!
Nghi Dương quận chúa lập tức năn nỉ hoàng tổ mẫu kể chuyện tình năm đó:
- Hoàng tổ mẫu, con muốn nghe ạ!
Từ hoàng hậu nghe vậy, lẳng lặng nhìn hoa lê đầy viện, chìm trong hồi ức.
Đầu mùa xuân năm thứ mười ba Vĩnh An Đại Lương, phía tây thành Uyển
Châu Đại Lương, mặc dù tiết trời mùa xuân ở trấn Lạo Hà se se lạnh,
nhưng bên bờ sông ven đường, trên cành liễu đã mọc nhiều chồi non nho
nhỏ, hoa Nghênh Xuân (1) vàng nhạt mới nở vẫn còn mang theo lạnh lẽo,
đung đưa giữa gió xuân. Hiệu thuốc bắc lớn nhất trong trấn là Thuận Hòa
Đường, cô nương Từ Xán Xán mở cửa sổ phía đông căn phòng, nhìn hoa
Nghênh Xuân và cây đào ngoài cửa sổ, cười nói với nha hoàn Tiểu Hương
đang đứng đằng sau:
- Mùa xuân tới thật rồi, hoa Ngênh Xuân đã nở, ngay cả trên cành đào cũng nhú ra thật nhiều nụ hoa nhỏ đỏ sậm này!
Bỗng nhiên tim Từ Xán Xán đập mạnh liên tục, có chút không thở nổi,
hoảng hốt lui lại từng bước. Mỹ thiếu niên phản ứng rất nhanh, nghiêng
người nhường đường cho Từ Xán Xán. Sau khi đi vài bước, Từ Xán Xán không tự chủ được quay đầu lại, đúng lúc mỹ thiếu niên cũng đang quay đầu
nhìn nàng. Trong chớp mắt đó, ánh mắt hắn lạnh lùng mà cao ngạo, mang
theo một chút dò xét nhìn nàng. Lại bốn mắt nhìn nhau. Mặt Từ Xán Xán“oanh” một cái hồng rực, vội vàng quay đầu bước nhanh về phía trước.
Tiểu Hương đi theo phía sau.
Đi một đoạn khá lâu, mặt Từ Xán Xán vẫn nóng ran, nàng lặng lẽ dừng
chân, nhìn trước, nhìn sau...chỗ rẽ tất nhiên đã không còn ai nữa.Nàng
vừa đi vừa nghĩ, hắn lớn lên thật đẹp, nhất là đôi mắt phượng kia, thật
là đẹp mắt, mặc dù hơi âm u, nhưng eo nhỏ chân dài dáng người cao ráo
mảnh khảnh....
Buổi tối sau khi dùng cơm xong, cả nhà ngồi quay quần tại nhà chính. Góc phía Đông nhà chính đặt một chiếc bàn vuông, trên bàn đốt một ngọn đèn
dầu, cha Từ ngồi bên trái bàn uống trà, Từ Vương thị ngồi bên phải bàn
khâu đế giày, Từ Xán Xán và đệ đệ Từ Nghi Xuân ngồi song song, ghé vào
ngọn đèn trên bàn đọc “Thế thuyết tân ngữ”.
Từ Vương thị rút cái rùi trên đế giày ra, đâm kim vào, lúc này mới buông đế giày xuống, bưng một chén nước ấm cười nói:
- Xán Xán, Nghi Xuân, hai đứa con có muốn uống nước không?
Từ Xán Xán ghé sát vào nàng, uống một ngụm nước lớn trên tay nàng, sau đó nhận lấy cái chén quay đầu nói với Từ Nghi Xuân:
- Đệ đệ thối, là nước mật ong đó!
Từ Nghi Xuân chín tuổi vừa nghe tỷ tỷ nói vậy, buông ngay quyển sách
trên tay, uống một ngụm, phát hiện bị tỷ tỷ lừa, nhưng dưới ánh mắt chú ý của cha mẹ và tỷ tỷ, đành phải ngoan ngoãn uống hết chỗ nước sôi còn
lại. Tiểu Hương ở một bên thấy thế, vội vàng bưng phích nước nóng lên
rót đầy chén. Lúc cả nhà ở chung một chỗ, thời gian đặc biệt qua nhanh.
Đêm đã khuya, Từ Nghi Xuân và Từ Xán Xán đánh răng, rửa mặt. Từ Nghi
Xuân đi ngủ trước, Từ Xán Xán mặc tẩm y màu trắng ngồi trên ghế nhỏ
trước người Từ Vương thị, để mẫu thân dùng cây lược gỗ giúp nàng chải
mái tóc dài. Cây lược gỗ nhẹ nhàng lướt qua da đầu nàng, cực kì thoải
mái. Một bên cha đang hút tẩu thuốc, khói thuốc thổi đến có mùi hơi
nồng.
Từ Xán Xán lẳng lặng cảm nhận bầu không khí ấm áp yên tĩnh, không nói
gì. Kiếp này, cha mẹ đã cho nàng những tài sản lớn nhất mà bọn họ có thể cho - khuôn mặt xinh đẹp, sự sủng ái và của hồi môn, sau khi xuất giá
vẫn có đệ đệ làm chỗ dựa. Rất hạnh phúc! Nàng cảm thấy bản thân mình
thật sự rất may mắn, lúc này Từ Xán Xán tuyệt đối không nghĩ đến, có một ngày nàng sẽ trở thành hoàng hậu Đại Lương!