Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu
Chương 109 :
Ngày đăng: 14:24 30/04/20
Phó Dư Sâm bỏ đi, Từ Xán Xán gọi Bích Vân và Chu Nhan vào, cười nói:"Hai người trung thành với ta, ta biết rõ, cũng muốn thưởng cho các ngươi!"
Mùa thu thoải mái hơn so với mùa hạ, không khí mát mẻ, gió lạnh theo cửa sổ thổi vào, mang theo mùi hoa quế nồng đậm, làm người ta có cảm giác như say rượu.
Từ Xán Xán hơi buồn ngủ.
Nàng thoái mái ngồi lệch về phía cửa sổ, tay còn ôm cái gối hồng, mỉm cười nhìn Bích Vân và Chu Nhan:"Hai người các ngươi cẩn thận suy nghĩ một chút, chỉ cần ta có thể làm thì sẽ cố gắng hết sức làm được cho các người!" Cho dù đối với người thân cận như Bích Vân và Chu Nhan, Từ Xán Xán cũng không dám dễ dàng nói đảm bảo hoàn toàn, chỉ dùng bốn chữ " cố gắng hết sức làm được".
Chu Nhan và Bích Vân thấy Từ Xán Xán thành tâm hỏi, thì có chút ngưng thần đứng đó. Chu Nhan cúi đầu chậm rãi suy tiw, còn ánh mắt Bích Vân loé sáng, nhìn qua thìđã có ý muốn.
Từ Xán Xán lấy một quả táo trong mấy mâm hoa quả bên cạnh cắn một cái, cười hỏi:"Hai người các ngươi ai nói trước? Bích Vân?"
Bích Vân liếc mắt nhìn Chu Nhan, quỳ gối hành lễ, nói: "Tâm tư của nô tỳ thiếu phu nhân biết rồi..."
Từ Xán Xán híp mắt cười: "... Chẳng lẽ có liên quan đến Phó Liễu?"
Khuôn mặt tròn nhỏ nhắn của Bích Vân đỏ lên, mắt hạnh ngập nước, xấu hổ cúi đầu "Vâng" một tiếng.
Từ Xán Xán cười gật đầu: "Chờ Phó Liễu trở về ta liền mở miệng làm mai mối, chỉ cần Phó Liễu đồng ý, việc này có thể thành, đến lúc đó ta sẽ chuẩn bị đồ cưới tốt cho ngươi!"
Nàng dừng một chút, rồi bổ sung một câu: "Nhưng mà, nếu Phó Liễu không muốn, ta cũng không thể ngưu không uống nước cường ấn đầu! trên đời nam tử tốt còn nhiều, ta không thể treo cổ trên một gốc cây xiêu vẹo!" Từ Xán Xán thật cảm thấy Phó Liễu vừa đen vừa gầy, nhiều lắm chỉ được coi là thanh tú mà thôi.
Bích Vân gật đầu, tươi cười trên mặt giảm bớt một chút. Phó Liễu đối với nàng vẫn hơikhông kiên nhẫn, nhưng mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, nàng muốn tranh thủ cho mình một cơ hội, nói không chừng cũng có thể thành chưa biết. Nếu ngay cả tranh thủ một lần mà vẫn không được, tương lai nghĩ lại sẽ không tiếc nuối.
Từ Xán Xán lặng lẽ thở dài —— tại sao nàng lại cảm thấy Phó Liễu hình như không có ý với Bích Vân vậy!
Nàng nhìn Chu Nhan.
Cằm Chu Nhan nhọn, mắt một mí, ánh mắt dài nhỏ, trên khuôn mặt trắng nõn có vài đốm tàn nhan, so với Bích Vân mắt hạnh mặt tròn thì xinh đẹp hơn chút. Lúc này, hình như nàng cũng đã suy nghĩ kỹ rồi, ánh mắt nhìn Từ Xán Xán, quỳ gối hành lễ mới nói: "Nô tỳ không muốn lập gia đình, nguyện ý cả đời hầu hạ thiếu phu nhân, tương lai lại hầu hạ tiểu công tử hoặc tiểu cô nương!"
Từ Xán Xán có chút giật mình: "Vì sao ngươi có suy nghĩ này?" Mặc dù Chu Nhan trầm tĩnh hơn so với Bích Vân rất nhiều, nhưng mà cũng không phải là một người đặc biệt quái gở, vì sao lại có loại suy nghĩ này? trên thế gian này, nữ nhân nào cũng chú ý tìmmột gia đình.
Chu Nhan mím miệng, cúi đầu nói: "Nô tỳ ở Quốc Công phủ nhìn thấy rất nhiều nha hoàn đến tuổi thì được gả cho một tên sai vặt, sau khi thành thân thì sinh một đống trẻ con, mỗi ngày đều bận bịu việc nhà việc vặt, có khi nam nhân còn ra ngoài gây chuyện, có chút bạc thì muốn nạp thiếp, cho nên không muốn thành thân, chỉ muốn ởmột mình."
Lúc đầu, Từ Xán Xán trợn há hốc mồm: trên thế gian này còn có một người như vậy?
Nàng hơi suy nghĩ một chút, cảm thấy vẫn nên khuyên nhủ Chu Nhan, liền vẫy tay cho Chu Nhan ngồi xuống tháp.
Nàng ngồi thẳng lôi kéo Chu Nhan, ôn nhu khuyên nhủ nói:" Ngươi nghĩ như vậy cũngkhông sai, nhưng tuổi ngươi còn nhỏ, không nên dễ dàng hạ quyết định, nói khôngchừng tương lai ngươi có thể gặp được người trong lòng, còn muốn đến xin ta gả ngươi đấy!"
Chu Nhan cúi đầu mỉm cười, cũng không chịu nói tiếp.
Từ Xán Xán cũng không nói tiếp đề tài này nữa, lại nói:"Nghe nói Phó Dương mua mấy bồn hoa cúc thượng phẩm về, chúng ta đi xem thôi!"
Sau khi chuyển hoa cúc về, Phó Dương bảo mấy tên sai vặt bày hoa cúc trước vườnnhỏ trước cửa sổ phòng ngủ nội viện.
Bích Vân và Từ Xán Xán đi vườn hoa vừa ngắm hoa vừa tản bộ, Chu Nhan đi nhà bếp dặn làm cháo ngân nhĩ.
Từ Xán Xán đứng trong vườn hoa, nhìn từng nhóm cúc xanh ở rộ, tâm tình cực kỳ bình tĩnh, im lặng suy nghĩ: chỉ cần có thể cùng một chỗ với Phó Dư Sâm, mặc dù mỗi ngày tĩnh như nước, nhưng nàng nguyện ý cuộc sống như thế vĩnh viễn tiếp tục.
Phó Dư Sâm và Trác Sam bố trí đặt bẫy đợi hai ngày, nhưng vẫn không thấy thủ lĩnh hải tặc Doãn Viêm Lăng và ái thiếp của hắn Hồ Xuân Nương đến.
Tử Tương chỉ huy Bích Vân và Chu Nhan thu dọn hành lý xong, đưa cho Từ Xán Xán xem.
Từ Xán Xán vừa nhìn thoáng qua, Phó Dư Sâm đã trở lại.
hắn bước vào phòng chính, phất tay Tử Tương và bọn nha hoàn quỳ gối hành lễ:"Đưa hành lý đến trước cho Phó Dương, tất cả lui xuống đi!"
Tử Tương đáp "Vâng", mang theo hành lý rồi dẫn theo Chu Nhan Bích Vân và bọn nha hoàn lui xuống.
Đèn ở bốn góc nhà chính đều nạm thạch anh, ánh sáng xuyên qua lớp thạch anh tản raánh sáng mát lạnh, Từ Xán Xán ngồi trên tháp nhìn Phó Dư Sâm, ánh mắt hơi ươn ướt.
Phó Dư Sâm thấy nàng như vậy, trong lòng cũng không chịu nổi, liền đi qua, ngồi xuống bên cạnh Từ Xán Xán, thấp giọng nói:"Trong kinh tình thế không ổn, ta phải tốc chiến tốc thắng, sớm ngày trở về Biện Kinh..." Việc trong quân, hắn không muốn nóinhiều cho Từ Xán Xán, cho nên muốn nói lại thôi, cuối cùng nói:"Bà vú trước đây chết thay ta, Tử Tương là con gái của bà, cho nàng đến đây để giúp nàng quản lý việc nhà, ta cũng yên tâm một chút."
Vốn dĩ, Từ Xán Xán còn đang thương cảm hắn phải đi, nghe vậy không khỏi ngồi dậy, mắt nhìn hắn:"Ngu ngốc!"
Phó Dư Sâm: "..."
Lông mày hắn nhíu lại.
Từ Xán Xán biết hắn rất khó lý giải khúc mắc trong lòng mình, không muốn hắn ra chiến trường mà không vui, liền cười khanh khách dựa vào lòng Phó Dư Sâm:"Thiếp đùa chàng thôi!"
Phó Dư Sâm cảm thấy mọi chuyện hình như không thích hợp lắm, suy nghĩ một hồi, lại thấy mình đều an bài mọi chuyện thoả đáng, Từ Xán Xán cái gì cũng không cần quan tâm, liền ôm Từ Xán Xán nói:"Ngoan ngoãn chờ ta trở về, chúng ta cùng nhau khải hoàn hồi kinh!"
Từ Xán Xán ừ một tiếng, nghiêng người hôn lên cằm Phó Dư Sâm một cái.
Hai người lẳng lặng dựa sát vào nhau, quý trọng giây phút cuối cùng ở cùng nhau.
Có Tử Tương ở đây, Từ Xán Xán quả thật không cần quan tâm, Tử Tương đã an bài mọi chuyện xong xuôi.
Phó Dư Sâm phải đi, Từ Xán Xán theo hắn ra ngoài.
Hai vợ chồng nắm tay nhau ra khỏi phòng chính, Tử Tương cầm áo choàng lên đón, đầu tiên quỳ gối hành lễ, sau đó nói với Từ Xán Xán:"Thiếu phu nhân, có nô tỳ ở đây, ngài về nghỉ ngơi trước đi!"
Từ Xán Xán tựa tiếu phi tiếu xoay người trở vào.
Từ Xán Xán cầm áo choàng nhón chân muốn buộc lại cho Phó Dư Sâm.
Phó Dư Sâm cau mày: "Áo choàng không phải ở trong thư phòng sao?"
Tử Tương sang sảng cười: "Là nô tỳ bảo Thính Vũ lấy tới!"
Phó Dư Sâm nghiêm mặt vươn tay về phía nàng: "Ta tự mình mang!"
Thấy thái độ kiên quyết của hắn, không dám làm trái, chỉ đành phải đưa áo choàng cho hắn.
Phó Dư Sâm đi hai bước, bỗng nhiên xoay người nói:"Tử Tương, trong nhà tất cả phải lấy thiếu phu nhân làm chủ!"
Tử Tương giòn tan nói: "Vâng, công tử, nô tỳ hiểu được."
Phó Dư Sâm cưỡi ngựa ra khỏi thành. trên đường đi, Phó Dư Sâm còn đang nghĩ: trong nhà đến cùng có chỗ nào không đúng?