Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu
Chương 112 :
Ngày đăng: 14:24 30/04/20
không lâu sau, Hoàng Lang và Từ Đình Hòa ở Biện Kinh cũng lần lượt đưa tới mật tin--- Vĩnh An Đế lâu ngày không đặt chân vào hậu cung, những ngày này lại bắt đầu tinh thần Long Mã tuyên triệu một lần ba phi tần!
Phó Dư Sâm ngồi trên lưng ngựa, tay trái cầm dây cương, tay phải lật xem mật thư Thính Vũ dâng lên.
Mặc dùhắn luôn luôn bình tĩnh, nhưng khi nhìn mật thư này, quả thực hắn cũng phải cười lạnh ra tiếng.
Phó Dư Sâm đưa mật thư lại cho Thính Vũ, tiếp tục giục ngựa đi về phía trước.
Bây giờ, hắn đã hiểu rõ cái gì gọi là tự đi tìm đường chết rồi.
Nhưng mà, mũi Phó Dư Sâm lại ê ẩm —— vì sao lại có loại cảm giác bị người thân phản bội?
hắn cúi đầu, nháy mắt một cái, một giọt nước mắt rơi xuống, rơi vào bụi đất.
Thính Vũ thấy Phó Dư Sâm tốc độ nhanh hơn, cũng giục ngựa chạy nhanh, chờ Phó Dư Sâm chỉ thị.
Mặt Phó Dư Sâm không chút thay đổi đưa mật thư cho Thính Vũ, sau đó nhẹ giọngnói: "Chúng ta nhất định phải nhanh chóng chạy về Biện Kinh!" Bây giờ Vĩnh An Đế vẫn chưa thể chết được, chờ hắn trở về Biện Kinh khống chế triều đình rồi hãy chết sau!
Giờ hắn phải chạy về Vân Châu trước, đón Từ Xán Xán từ đội Trác Sam hộ tống hồi kinh.
Đội súng bảo vệ Phó Dư Sâm và cấm quân cũng có đến hai ngàn người, cho nên dù lòng Phó Dư Sâm có nóng như lửa đốt, thì cũng phải dừng chân nghỉ ngơi-- cho dù bọn lính không cần nghỉ ngơi nhưng mà Phó Dư Sâm cũng cần nghỉ ngơi.
Sắp đến Vân Châu, Phó Dư Sâm hạ lệnh quân dừng lại nghỉ ngơi bên rừng cây ngoài trấn phía nam.
Sau khi dựng trại trong rừng, Phó Dư Sâm dựa vào dưới gốc cây tảo nghỉ ngơi, im lặng suy nghĩ.
Thính Vũ mang theo cấm quân đứng bên hộ vệ thấy nhạc phụ đại nhân của công tử lảo đảo chạy đến, vội vàng bẩm báo với Phó Dư Sâm.
Trong lòng Tử Tương loạn, nói không rõ tư vị gì, rũ mắt xuống không dám đối diện với Từ Xán Xán.
Từ Xán Xán cảm thấy nếu đã nói ra, vậy thì nên nói thẳng luôn!
Ý cười trên mặt nàng càng đậm hơn:" Ngươi theo ta một thời gian dài, thì biết ta đến cuối cùng có bao nhiêu trang sức."
Tử Tương rầu rĩ đáp "Vâng", đậy nắp rương lại, thế này mới hướng Từ Xán Xán phục mệnh: "Thiếu phu nhân, toàn bộ đều đủ."
"Đủ thì tốt " Từ Xán Xán mềm mại dựa trên tháp:" Lấy chăn đắp lại cho ta, ta muốn ngủ một chút."
Năm rương lễ vật này do nàng dẫn theo Bích Vân và Chu Nhan chuẩn bị, đương nhiênsẽ không sai sót. Nhưng mà nếu Từ Xán Xán nghĩ muốn gạt Tử Tương, thì nàng sẽ bất chấp đi cáo trạng, không bằng trước mặt nàng bày ra tất cả, ngược lại bớt đi một việc!
Tử Tương mang theo Hàn Hoa và Hàn Thu ra ngoài, cho Hàn Hoa và Hàn Thu đi lĩnh tiền thưởng, bánh trung thu và hoa quả, mànàng thì tự mình mang cái ghế ngồi trước phòng, hai tay chống má nhìn trời thu.
Trong lòng nàng cảm thấy khó chịu.
Đối với nàng mà nói, công tử giống như là đệ đệ của nàng, nhưng mà bây giờ người đệ đệ này lại thiên vị nữ nhân Từu Xán Xán!
Tử Tương vẫn chưa xác định được mục đích, hiện nay nàng chỉ nghĩ ở lại bên người Từ Xán Xán trước, còn chuyện khác thì sau này hẳn nói.
Buổi tối, trước sau Phó trạch chia nam nữ ra làm dạ yến.
Yến hội được Phó Dương đặt ở Đại tửu lâu, rất phong phú, đầy đủ thức ăn rượu trái cây.
Phó Dương dẫn theo cấm quân và mấy tên sai vặt đến viện trước làm hai bàn tiệc, mà Chu Nhan và Bích Vân mang theo nha hoàn và ma ma ở trong phòng khách viện sau mở hai bàn tiệc.
Từ Xán Xán lại kiên trì ở trong phòng một mình.
Tết trung thu là ngày đoàn viên, nàng chỉ một thân một mình, nào có tâm tình ăn mừng, còn không bằng nhân cơ hội ngồi trên tháp đọc sách!
trên nhuyễn tháp đặt chân nến bạc sang trọng, mỗi chân nến đốt một ngọn nến, trong phòng đèn đuốc sáng trưng.
Từ Xán Xán cầm quyển《 kinh thi 》 dựa trên đệm lặng lẽ lật xem.
Cửa sổ phòng ngủ mở ra, tiếng cười khi chơi đoán số bên ngoài truyền vào loáng thoáng, giống như một đóa hoa ngẫu nhiên nở ra, có khi yên tĩnh, có khi náo nhiệt.
Từ Xán Xán đọc trong chốc lát, trong lòng khó chịu, liền nằm xuống đặt sách lên mặt, sau một lúc cũng không có thanh âm.