Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu
Chương 115 :
Ngày đăng: 14:24 30/04/20
Phó Dư Sâm đến ngang cửa phòng ngủ, nghe Từ Xán Xán nói liền quay đầu nhìn nàng: "Xán Xán, ta ra ngoài gặp người, chờmột lát nữa sẽ trở lại cùng với phụ thân, nàng trước dặn người hầu đi thu dọn hành lý rồi chuẩn bị điểm tâm."
Từ Xán Xán thấy hắn trước mặt mọi người cũng xưng hô phụ thân giống mình, trong lòng cực kỳ ngọt ngào, nở nụ cười: "Biết rồi, bây giờ thiếp đi an bài ngay, chuyện nội viện chàng không cần lo lắng!"
Phó Dư Sâm thấy nàng ngoan ngoãn, rất vừa lòng, nhìn nàng khẽ cười.
hắn cười như hoa xuân trong đêm trăng, như sao sáng trên trời, làm người ta hoa mắt thần hồn điên đảo, trong phòng ngủ vài nữ tử đều có chút không dời mắt nổi, không khỏi hơi khác thường.
Thấy tình cảnh như vậy, Phó Dư Sâm cảm thấy rất không tốt, lông mày hắn nhíu lại, trong ánh mắt say đắm của Chu Nhan, Bích Vân và Tử Tương đang vây quanh Từ Xán Xán xoay người ra ngoài.
Sau khi ra khỏi phòng chính, Phó Dư Sâm đi về phía trước, trong lòng suy nghĩ: trong nội viện khi nào thì có nhiều nữ nhân vây quanh Từ Xán Xán như vậy? Có phải âm khí hơi nặng một chút hay không? Có nên cho vài tiểu đồng tám chín tuổi vào hầu hạ hay không...
Nhìn Từ Xán Xán và Phó Dư Sâm động tác thân mật, mặt Tử Tương hơi trắng, nàng còn phát hiện trên môi Phó Dư Sâm cómột miệng vết thương nhỏ, tối hôm qua thấy hắn, rõ ràng không có.
Nghĩ đến Từ Xán Xán cắn môi Phó Dư Sâm, Tử Tương không tự chủ được cắn cắn môi mình, cảm thấy hơi đau thế này mới vội vàng nhả ra.
Thấy Tử Tương bị thiếu phu nhân và công tử liên hợp làm mất mặt, Chu Nhan và Bích Vân khóe miệng đều không tự chủ được nhếch lên.
Chu Nhan bước nhẹ cầm tế ngọc điều, rồi nhanh chóng cầm hương cao, lấy kính đưa cho Từ Xán Xán: "Thiếu phu nhân, người xem thử thế nào!"
Bích Vân lấy quần áo đã chọn đến, định đưa cho Từ Xán Xán xem.
Từ Xán Xán thấy môi hồng trơn bóng của mình, rất vừa lòng, rồi đứng dậy xem Bích Vân chuẩn bị quần áo.
Vì Chu Nhan chuẩn bị một bộ trang sức vàng ròng ngọc bích cho Từ Xán Xán, cho nên Bích Vân chọn áo gấm ôm eo bách hoa bướm bay màu ngọc bích và đoạn váy trắng.
Từ Xán Xán nhìn, gật đầu nói: "Được lắm!"
Bích Vân hầu hạ nàng mặc quần áo vào.
Tử Tương rất có mắt, ở một bên cũng không nhàn rỗi, Chu Nhan thu dọn hộp trang sức, nàng cũng vội vàng giúp Chu Nhanmột tay.
Hai mắt Tử Tương rưng rưng lã chã chực khóc nhìn Phó Dư Sâm, tỉ mỉ sửa lông mày nhíu chặt, môi thoa son run nhè nhẹ, giọng nói nức nở: "Công tử —— "
Phó Dư Sâm lạnh lùng nhìn nàng: "Còn không đi ra ngoài?!"
Từ Xán Xán liếc mắt ra hiệu Bích Vân đang xem nháo nhiệt ở trong phòng.
Bích Vân hiểu ý, đến kéo Tử Tương cùng ra ngoài.
Tử Tương tâm linh bị thương, mượn cơ hội xuống đài, lảo đảo đi theo Bích Vân.
Phó Dư Sâm nhìn Từ Xán Xán, trong mắt một mảnh nhu hòa: "Xán Xán, ngồi xuống dùng điểm tâm đi!"
Từ Xán Xán ngồi xuống bên cạnh Phó Dư Sâm.
Chu Nhan không cần sai bảo, liền múc bát canh hồ cay bưng tới —— nàng biết thiếu phu nhân khi ở Uyển Châucó thói quennhỏ là dùng canh hồ cay và bánh quẩy cây thì là làm điểm tâm, mặc dù bây giờ không phải ở Uyển Châu, nhưng đã một thời gian dài thiếu phu nhân liền trông mong uống canh hồ cay và bánh quẩy cây thì là.
Từ Thuận Hòa vẫn thờ ơ lạnh nhạt.
Tuy rằng ông là đại nam nhân, nhưng cũng nhìn ra nha đầu Tử Tương kia không có ý tốt. Nhưng mà nhìn thấy Phó Dư Sâm rất bảo vệ cho Từ Xán Xán, Từ Thuận Hòa cũng yên lòng.
Dùng điểm tâm xong, Từ Thuận Hòa thấy trong lúc dùng điểm tâm Phó Dư Sâm và Từ Xán Xán không ngừng liếc mắt đưa tình, ông cũng từng trải qua tuổi trẻ, cũng hiểu được cảm giác hai vợ chồng trẻ lâu ngày xa cách gặp lại nhau, liền tìm một lý do nói: "Ta hẹn Lương quân sư chơi cờ, đi trước!"
Tiễn nhạc phụ đi, vì Bích Vân các nàng thu dọn hành lý ở trong phòng nên Phó Dư Sâm dắt tay Từ Xán Xán tản bộ ở bên trong viện.
đã trải qua mấy lần xa cách, Từ Xán Xán hiện tại đã rất thỏa mãn ở cùng một chỗ với Phó Dư Sâm, mặc cho Phó Dư Sâm nắm tay, theo hắn thưởng thức cảnh thu trong viện.
Mặc dù hoa cúc trong viện nở rất đẹp, hoa quế cũng tỏa ra mùi thơm ngát, nhưng rừng trúc đã hơi khô héo, không giống với ngày hè xanh tươi mơn mởn, một ít lá cây cũng theo gió rơi xuống đất, Từ Xán Xán cảm thấy cảnh thu mang theo một chút tiêu điều, bởi vậy nhìn xung quanh nhưng vẫn không nói gì.
Trong không gian tĩnh lặng, Phó Dư Sâm đột nhiên mở miệng: "Nàng không thích Tử Tương?"