Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu

Chương 118 :

Ngày đăng: 14:24 30/04/20


Xe Từ Xán Xán vô cùng rộng rãi, trên xe lót nệm gấm dày mềm, cực kỳ thoải mái.



Trong xe ngoại trừ có mấy quyển sách nàng thích coi, còn có điểm tâm Từ Xán Xán thích ăn. 



Còn có Bích Vân và Chu Nhan ở trong xe với nàng, đúng là không có gì không chịu nổi. Chỉ là Từ Xán Xán vài lần nhìn Phó Dư Sâm qua màn che, phát hiện hắn vẫn thẳng lưng ngồi trên lưng ngựa, đi được ba canh giờ rồi mà cũng không dừng lại nghỉ một chút.



Nàng biết thân thể Phó Dư Sâm yếu, lo lắng hắn chịu không nổi, không khỏi hơi lo lắng.



Bích Vân và Chu Nhan thấy ánh mắt Từ Xán Xán nhìn ngoài cửa sổ, một lúc lâu cũng không nói gì, biết nàng có tâm sự, đều hơi lo lắng.



Chu Nhan nghĩ nghĩ, mở miệng hỏi: "Thiếu phu nhân, ngài có tâm sự phải không?"



Từ Xán Xán thở dài nói: "Ta sợ tướng công cưỡi ngựa lâu sẽ mệt mỏi."



Bích Vân nhân tiện nói: "Vậy nô tỳ báo cho Thính Vũ nói ngài mệt mỏi?" Hai gã sai vặt Thính Vũ và Quan Tuyết đều cưỡi ngựa đi theo Phó Dư Sâm.



Từ Xán Xán đang muốn nói chuyện, liền nghe tiếng gõ cửa bên ngoài.



Chu Nhan mở cửa ra thì thấy Thính Vũ cưỡi ngựa gom lưng, đang nhìn nàng cười.



Thính Vũ phụng mệnh của Phó Dư Sâm vội đến tặng đồ cho Từ Xán Xán.



hắn không dám nhìn Từ Xán Xán, ánh mắt chỉ nhìn Chu Nhan, đưa vào một giỏ trúc, cười hì hì nói với Chu Nhan: "Chu Nhan tỷ tỷ, đây là trái cây công tử tặng cho thiếu phu nhân."



Chu Nhan nhận giỏ trúc, phát hiện rổ cũng rất nặng, vội vàng bưng hai tay đưa cho Bích Vân ở phía sau, thế này mới nói: "Thính Vũ, đi nói với công tử một tiếng, nói thiếu phu nhân ngồi xe lâu nên cảm thấy mệt!"



Thính Vũ gật đầu, đang muốn nói lại, Chu Nhan đã kéo màn xe xuống. Năm nay, Thính Vũ mười lăm tuổi, không còn là tiểu đồng nữa, Chu Nhan không muốn nói nhiều với hắn, cho nên nhận giỏ trúc xong thì lập tức kéo màn xe xuống.



Bích Vân cười hì hì mở vải xanh che kín giỏ trúc ra: "Thiếu phu nhân, người xem công tử mang gì tới này!"



Từ Xán Xán nhìn thoáng qua giỏ trúc, phát hiện bên trong ngoại trừ quả dưa hồng, táo và lê còn có một quả dưa hấu nhỏ,không khỏi nở nụ cười: "Trung thu đã qua, cái này từ chỗ nào đến vậy!"



Bích Vân lấy một con dao nhỏ trong ngăn kéo, vừa rút vỏ dao ra vừa hỏi Từ Xán Xán:"Thiếu phu nhân, người ăn cái gì trước?"



Từ Xán Xán cầm một quả dưa hồng bọp bọp, cảm thấy mềm, lại thấy thấy bên trong có nước thơm ngọt, nhân tiện nói: "Quả dưa hồng này có vẻ bở, ăn nó trước đi!"



Bích Vân gọt vỏ rồi cắt thành từng miếng bỏ vào bát cho Từ Xán Xán. 



Từ Xán Xán dùng nĩa bạc xiên một miếng bỏ vào miệng, thấy dưa hồng vừa ngọt vừa bở, liền ăn hai miếng, sau đó nói với Bích Vân và Chu Nhan: "Các ngươi muốn ăn cái gì thì tự mình chọn!"



Bích Vân cùng Chu Nhan đều nở nụ cười: "Bọn nô tỳ mới không đoạt đồ ăn trước miệng hổ đâu!" Người hầu hạ trong nội viện ai chẳng biết thiếu phu nhân thích ăn hoa quả, tự mình có thể yên tĩnh ăn được một quả dưa hấu to.



Trong miệng Từ Xán Xán ngậm dưa hồng nở nụ cười, nuốt xuống rồi mới nói: "Trong giỏ trái cây này, quả lê và táo ta khôngthích ăn lắm, các ngươi chia ăn đi!"



Chu Nhan mỉm cười: "Thiếu phu nhân, quả lê là đặc sản của Nam Hải, rất ngọt, người cũng nếm thử đi!"



Từ Xán Xán: "Các ngươi gọt xong để cho ta một miếng là được rồi!"



Ba người đang nói chuyện, lại phát hiện tốc độ của xe ngựa càng ngày càng chậm, cuối cùng dừng lại hoàn toàn.



Bích Vân thăm dò nhìn ra bên ngoài: "Kỵ binh dừng lại hết, hình như muốn dựng lều trên chỗ cao trước bờ sông nghỉ tạm."



Nhóm thân binh của Phó Dư Sâm nhanh chóng dựng lều lớn trên đất.



Chờ đại trướng dựng xong, Bích Vân trải đồ xong, Phó Dư Sâm thế này mới đến đón Từ Xán Xán. Từ Xán Xán và Chu Nhan cùng nhau ở trên xe!



Cửa xe mở ra, Từ Xán Xán đã đội mũ che, thấy Phó Dư Sâm đón mình, liền đưa tay cho hắn đỡ.



Phó Dư Sâm thấy trên người nàng mặc áo hẹp tay đen, làm nổi bật lên cổ tay trắng như tuyết, liền khẽ cười: ngốc cô nương này, cổ tay còn trắng hơn mặt!
Từ Xán Xán gật đầu, đưa phụ thân đến trướng ngoài nghỉ tạm, rồi đi hầu hạ Phó Dư Sâm uống thuốc.



Lúc Phó Dư Sâm tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên xe ngựa.



hắn cảm thấy miệng nửa ngọt nửa đắng, vừa có mùi thuốc, lại có vị mật ong; bên người ấm áp, là Từ Xán Xán đang dựa sát vào người hắn ngủ.



Bàn tay Phó Dư Sâm luồn vào trong cổ áo Từ Xán Xán, phát hiện người nàng đầy mồ hôi, chắc là vì người mình phát sốt nên làm thân thể nàng nóng ra mồ hôi. 



hắn sờ soạng vài cái, Từ Xán Xán liền tỉnh. Nàng mở to mắt, thấy Phó Dư Sâm đã tỉnh, trong lòng vui vẻ, tay chân loạn giơ lên: "Phó Dư Sâm, chàng tỉnh?"



nói xong cũng thấy bản thân thật ngốc —— mắt đã mở thì không phải tỉnh sao?!



Phó Dư Sâm ho nhẹ một cái, phát hiện yết hầu đã không còn cảm giác sưng đau tắc nghẽn: "Xán Xán —— "



hắn thanh âm thô ách, nhưng lại làm mũi Từ Xán Xán đau xót rơi lệ: "Phó Dư Sâm, chàng rốt cục tỉnh!"



Nàng cực kỳ kích động, vội nhào vào lòng Phó Dư Sâm, nhưng lại dừng lại vào giây cuối cùng, ánh mắt rưng rưng nhìn Phó Dư Sâm, sau đó mặt nhẹ nhàng dán lên mặt Phó Dư Sâm, ôn nhu cọ xát.



Phó Dư Sâm cuối cùng cũng hết sốt, da thịt lạnh mà mềm, cọ thực thoải mái. Phó Dư Sâm cũng cảm thấy thân thể thoải mái,hắn đưa tay vuốt lưng Từ Xán Xán, cảm thấy Từ Xán Xán cũng gầy không ít, trên lưng toàn là xương.



Sau khi Từ Xán Xán âu yếm một hồi, liền đứng dậy mở cửa xe ra bảo Bích Vân và Chu Nhan bưng nước bưng cháo.



Từ khi Phó Dư Sâm hôn mê, Trác Sam giấu diếm bệnh tình của Phó Dư Sâm, nghiêm khắc chấp hành mệnh lệnh của hắn tiếp tục hành quân, những ngày qua đại quân chưa từng vì Phó Dư Sâm bệnh mà dừng lại.



Từ Xán Xán ở trên xe hầu hạ Phó Dư Sâm, Bích Vân và Chu Nhan ngồi trên xe vận chuyển hành lý, nấu thuốc cho Phó Dư Sâm đều làm trên xe này. 



Chu Nhan, Bích Vân và Thính Vũ bọn họ nghe nói công tử tỉnh, đều vui mừng khôn xiết, vội vàng làm việc, sau một lúc Bích Vân liền bưng nước sôi vào.



Nàng đưa chén nước sôi cho Từ Xán Xán, cười khanh khách nói: "Thiếu phu nhân, Chu Nhan đang hầm cháo!"



Từ Xán Xán gật đầu: "Ừ. Ngươi đi nói lại với nàng, bảo nàng đem cháo hầm nghiền nát, rồi bỏ thêm chút đường phèn!"



Bích Vân đáp "Vâng", liền lui xuống.



Từ Xán Xán một bên đút Phó Dư Sâm uống nước, một bên nói liên miên: "Phụ thân mấy ngày nay vất vả, có một ít thuốckhông mua được, nên ông dẫn Thường Liễu trèo đèo lội suối để tìm —— chàng về sau phải hiếu thuận với ông!"



Ánh mắt Phó Dư Sâm sâu thẳm nhìn nàng. hắn cảm thấy Từ Xán Xán thật sự gầy đi rất nhiều, lúc đầu cằm đầy đặn mượt mà bây giờ cũng biến thành cằm nhọn, ban đầu khuôn mặt trắng hồng cũng trở nên có chút trắng bệch, không khỏi một trận đau lòng.



Từ Xán Xán dùng thìa bạc đút hắn uống nước, không nghĩ đến đút hơi vội nên nước chảy xuống theo khóe miệng Phó Dư Sâm. Nàng quên cả việc lấy khăn lau, vội vàng liếm sạch. 



Phó Dư Sâm đưa tay đè đầu nàng lại, sau đó ngậm lấy môi Từ Xán Xán.



Hai người trằn trọc thật lâu sau.



Từ Xán Xán sờ sờ chăn, phát hiện phía dưới Phó Dư Sâm đã có phản ứng, nàng không dám làm chuyện này với Phó Dư Sâm, sợ tổn hại thân thể Phó Dư Sâm, liền cố ý cười giãy dụa: "Phó Dư Sâm, thiếp đi xem cháo hầm xong chưa!"



Dứt lời, Từ Xán Xán mở cửa xe ra.



Mở cửa xe thì nàng quay lại nở nụ cười ngọt ngào với Phó Dư Sâm. 



Phó Dư Sâm thấy nàng bướng bỉnh, không khỏi cũng cười.



Từ Xán Xán đút Phó Dư Sâm ăn cháo xong, mới nói: "Phó Dư Sâm, chàng đoán chúng ta sắp đến nơi nào?"



Phó Dư Sâm mỉm cười nhìn nàng: "Ta mê man mấy ngày?"



Từ Xán Xán đếm ngón tay tính: "Ừ, chàng hôn mê hết bốn ngày ba đêm!" Nàng mềm mại dựa sát vào Phó Dư Sâm, thấp giọng nói: "Thiếp lo lắng muốn chết..."