Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu

Chương 122 :

Ngày đăng: 14:24 30/04/20


Tắm rửa xong, Từ Xán Xán bảo Bích Vân tắt nến trong phòng ngủ.



Tuy rằng không phải đêm mười lăm, nhưng trăng lại vừa tròn vừa sáng, chiếu sáng hoa viên Hàn gia giống như ban ngày.



Từ Xán Xán mặc áo tắm đứng trước cửa sổ, nhìn hoa viên Hàn gia dưới ánh trăng, im lặng nghĩ suy tư.



Hoa viên Hàn gia ban ngày thật ra nhìn rất đơn sơ, dây thường xuân và thứ hồng leo đầy tường, lá cây ố vàng, khô héo chỉ còn lại dây ; trong vườn ngoại trừ cây hoa hồng còn lất pha lất phất thì chỉ còn lại ít lá bạc hà. 



Ban ngày có thể nhìn thấy phiến bạc hà nhưng bây giờ dưới ánh trăng thì chỉ thấy toàn màu đen, cũng không thể thấy rõ, nhưng Từ Xán Xán ở lầu hai vẫn có thể ngửi thấy mùi bạc hà thơm ngát.



Chu Nhan cầm khăn lụa lớn nhẹ nhàng lau tóc dài ẩm ướt của Từ Xán Xán, hút đi những hơi nước còn lại trên mái tóc.



Bích Vân dùng khay bưng một ly trà táo đỏ cẩu kỷ nhẹ nhàng lên lầu, đi về phía bên này.



Đến bên cửa sổ, Bích Vân thế này mới nhẹ giọng nói: "Thiếu phu nhân, đêm thu trời lạnh, uống một chén trà nóng làm ấm người đi!"



Lại nói: "Bên trong có cẩu kỷ và táo đỏ, còn thả đường phèn, là nô tỳ tự tay nấu đó!"



Ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, Từ Xán Xán quay đầu nhìn trà trên tay Bích Vân, nhân tiện nói: "Trước đem khay trà bỏ xuốngđi, bưng lâu mệt đó!"



Bích Vân đáp, đặt khay trà lên bàn trang điểm, tò mò hỏi Từ Xán Xán: "Thiếu phu nhân, ngài nhìn cái gì vậy?"



Từ Xán Xán nhìn bên ngoài tường rào của Hàn gia giống như tạo ra một con đường nhỏ hướng về phương xa, thở dài lạikhông nói gì. Kỳ thật nàng lo lắng cho Phó Dư Sâm. Lúc nàng thoải mái ngồi ngốc ở trên lầu, Phó Dư Sâm đang ở đại doanh ngoài thành, không biết ăn ngủ như thế nào, có uống thuốc đúng giờ hay không...



Chu Nhan cẩn thận bỏ khăn lụa lớn xuống, cầm cây lược đồi mồi trơn chải tóc dài cho Từ Xán Xán, miệng khuyên giải: "Thiếu phu nhân, tuy Thính Vũ và Quan Tuyết tuổi còn nhỏ, nhưng đều là lão nhân bên người công tử, nếu người dặn dò bọn họ, Thính Vũ và Quan Tuyết làm sao dám quên? Nếu quên thì bọn họ cũng không đủ tư cách ở bên người công tử!"



Từ Xán Xán nghe xong, trong lòng cuối cùng an ủi một ít, lại nghĩ đến chuyện phủ Định quốc công phủ mấy đời đơn truyền, nàng không khỏi lại thở dài.



Về chuyện con nối dòng, Từ Xán Xán thật ra không biết tâm tư của Phó Dư Sâm, đoán không ra Phó Dư Sâm muốn nàng sớm ngày mang thai hay là muốn nàng trễ vài năm mới có hài tử. 



Từ Xán Xán không hiểu chính trị lắm, nàng chỉ cảm thấy nếu mình sinh ra nam nhân đời tiếp theo của Phó thị, địa vị của Phó Dư Sâm nói không chừng nhất định ảnh hưởng không ít.


Người Tôn Hoài Vũ ngã về phía trước.



Phong Địch và Hoàng Lang nhanh vọt vào trong tẩm điện, quen thuộc tiến lên kéo màn che long sàn.



Vĩnh An Đế đã hôn mê nằm co rúc trên giường.



Phong Địch cẩn thận châm cứu cho Vĩnh An đế.



Vĩnh An đế vẫn hôn mê, nhưng mà hô hấp đã bình ổn lại.



Phong Địch dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán, đang muốn đứng dậy viết phương thuốc, thì thấyHoàng Lang đang đứng sau cây cột ngoắc ngoắc ông, liền đi qua.



Hoàng Lang dẫn ông ra tẩm điện mới nói: "Cổ mỹ nhân ở Tây Thiên điện, ngươi xem mạch cho nàng đi!"



Phong Địch chăm chú nhìn khuôn mặt tuấn tú của Hoàng Lang, đột nhiên dừng bước, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hoàng Lang.



trên mặt Hoàng Lang hiện lên một nụ cười gằn. hắn đã lựa chọn Phó soái, đem tánh mạng người thân và cháu trai yêu hơn sinh mạng giao cho Phó soái, vậy chỉ có thể đi theo đến cùng.



Cả người Cổ mỹ nhân bị nhét vào dưới màn ở Tây Thiên điện, đã bị dọa ngất rồi.



Phong Địch nắm bắt cổ tay nàng bắt mạch, trầm mặc thật lâu sau mới nói: "Cổ mỹ nhân cũng không có thai."



Hoàng Lang cúi người nhìn ông ta: "thật sao?"



Ánh mắt Phong Địch và hắn chạm nhau, nói: "không tin lời Phong mỗ, công công có thể tìm người khác đến xem!"



Mặt Hoàng Lang không chút thay đổi, trong lòng lại có ý định mời thái y khác đến xem.



Thư hoàng hậu mang theo một đám cung nữ thái giám chậm rãi đi đến Sùng Chính điện, còn chưa tới cửa Thuỳ Hoa thì bịmột tiểu cung nữ ngăn cản.



Sau một lát, Thư hoàng hậu thay đổi hướng đi, dọc theo tường hoa đi hướng ngược lại, vừa đi vừa ngắm hoa Cúc.