Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu

Chương 13 : Chương trình học

Ngày đăng: 14:23 30/04/20


Mặc dù miệng nói không muốn rời giường nhưng Từ Xán Xán vẫn cắn răng ngồi

dậy, bất kể trong lòng nghĩ như thế nào, trên thực tế nàng chỉ có thể

thích ứng với thế giới này. Bởi vì trời còn chưa sáng, trong phòng vẫn

đốt nến, làm cho toàn bộ phòng ngủ như được phủ lên một lớp vải mỏng.

Bích Vân nhanh nhẹn cầm quần áo và đồ dùng hàng ngày của Từ Xán Xán đến, để Tiểu Hương hầu hạ Từ Xán Xán mặc quần áo, còn mình đi ra ngoài chuẩn bị nước ấm rửa mặt. Từ Xán Xán nhanh chóng mặc xong áo trong màu trắng. Nàng mở cửa sổ ra, thấy bên ngoài vẫn mờ tối, cây tùng trong viện chìm

trong sương mù buổi sáng, thoạt nhìn cũng không rõ ràng.



Không hiểu sao nàng lại nhớ tới một câu thơ “Hoa phi hoa vụ phi vụ, dạ

bán lai thiên minh khứ” (1), trong lòng cảm thấy phiền muộn. Rửa mặt

xong, trời đã tờ mờ sáng, tất cả mọi thứ trong viện dần dần trở nên rõ

ràng. Từ Xán Xán bảo Tiểu Hương chờ ngoài gian sáng, thấy đám người đại

nương đến thì thông báo cho mình.



Tiểu Hương nghe lời chờ ngoài gian sáng, Bích Vân và Từ Xán Xán ở trong

phòng ngủ. Từ Xán Xán muốn thử bản lĩnh trang điểm của Bích Vân, bèn

ngồi trước bàn trang điểm, mặc cho Bích Vân xử lý. Bích Vân lau sạch

tay, mở hộp trang điểm của Từ Xán Xán ra, nhìn son phấn bên trong, chỉ

thấy nước hương, son và bút chì. Nàng nhìn khuôn mặt trắng như tuyết của Từ Xán Xán, hiểu được nguyên nhân trong hộp trang điểm không có phấn

trắng — Căn bản Từ Xán Xán không cần phải dùng đến!



Để phối hợp trang điểm cho cân xứng, nàng lấy hộp trang sức của Từ Xán

Xán trong ngăn kéo ra, thấy đồ trang sức trong hộp đã có tới ba bộ sắp

đặt chỉnh tề, càng không cần phải nói tới những thứ vụn vặt như vòng

tay, khuyên tai. Từ Xán Xán thấy vẻ mặt nàng như thế, lại cười nói:



- Ta từ nhỏ đã thích vàng ngọc đá quý, những thứ này đều do cha nương ta chuẩn bị cho ta mấy năm nay.



Bích Vân cũng cười nói:



- Đồ nữ trang của cô nương đều có chất lượng rất tốt đấy ạ!



Từ Xán Xán nghe vậy bèn tiện tay lấy một chiếc vòng tay ngọc bích đưa cho Bích Vân:



- Ngươi đeo vào thử xem đi!



Nàng biết rõ tổ mẫu mình keo kiệt, đồ dùng để tắm rửa tối hôm qua nhất

định là của Bích Vân, bởi vì cảm ơn Bích Vân, cũng vì lôi kéo nàng, thế

mới có sự việc này. Bích Vân có chút sợ hãi, vừa muốn từ chối, Từ Xán

Xán đã lên tiếng:



- Uyển Châu là nơi sản sinh ra ngọc, ở chỗ ta còn có nhiều đồ quý giá hơn nữa cơ!



Nàng lại kéo ngăn phía dưới, lấy ra một chiếc vòng ngọc màu phấn hồng:



- Bảo Tiểu Hương lại đây một lát!


Thiên minh khứ.



Lai như xuân mộng kỷ đa thời,



Khứ tự triêu vân vô mịch xứ!



Dịch thơ:



Hoa chẳng là hoa



Sương chẳng phải sương



Lại nửa đêm trường



Sáng sớm lên đường



Đến như xuân mộng khôn lường



Rồi đi mây sớm biết phương xứ nào?



(2) “Nhật biên hồng hạnh ỷ vân tài”: trích từ bài thơ:



Hạ Đệ Hậu Thướng Vĩnh Sùng Cao Thị Lang



Cao Thiềm



Thiên thượng bích đào hòa lộ chủng



Nhật biên hồng hạnh ỷ vân tài



Phù dung sinh tại thu giang thượng



Bất hướng đông phong oán vị khai



Dịch thơ:



Trên trời đào biếc thấm nhuần sương



Hồng hạnh bên mây ấm ánh dương



Sinh ở ven sông sen thấm lạnh



Dám đâu than với gió đông phương