Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu

Chương 137 :

Ngày đăng: 14:25 30/04/20


Thời tiết đầu đông ở phía nam Biện Kinh, sớm mất đi ngày xuân cảnh xuân tươi đẹp tiệc cầu nổi, chỉ còn lại những thôn hoang vắng, lá cây khổ héo trên đường và những con quạ trong ngày lạnh giá, mặt trời mọc trên những cây Dương trơ trụi, một cơn gió lạnh phần phật nổi lên, thổi đi những cành lá khô héo lạnh rung.



Chu anh nhìn từ xa ngói vỡ tường đổ, nghĩ đến đây từng là chiến trường xưa, trong lòng hơi sợ hãi, không khỏi rùng mình một cái. hắn nhìn Phó Dư Sâm, năn nỉ nói: "Đại ca, chúng ta trở về đi!"



Phó Dư Sâm không quan tâm hắn, mắt phượng híp lại nhìn chiếc xe ngựa bốn người Từ gia ngồi, sau đó liếc mắt ra hiệu Phó Quế.



Phó Quế ngầm hiểu, đi đến xe ngựa cách cửa xe bẩm báo nói: "Tiên sinh, chúng tahiện tại liền xuất phát!" Từ Thuận Hòa không muốn bọn họ xưng hô với mình là "Ngoại gia lão gia", lúc ở quân doanh mọi người đều thói quen gọi ông "Từ tiên sinh".



hắn vừa dứt lời, Từ Thuận Hòa liền mở cửa xuống xe. Phó Quế thấy ánh mắt ông ta hồng hồng, cũng không dám nói lời, nho nhã dẫn ông đi về phía Phó Dư Sâm.



Phó Dư Sâm thấy Từ Thuận Hòa đến đây, vội vàng bày ra nụ cười tự cho là hòa ái dễ gần, thế này mới nghênh đón, chắp tay hành lễ: "Bái kiến nhạc phụ đại nhân!"



Từ Thuận Hòa sao có thể để một Thân vương hành lễ với mình, vội vàng ngăn hắn lại,nói: "Hiền tế, không được!"



Phó Dư Sâm kiên trì hành lễ.



Chu anh thấy thế, cười hì hì tiến lên chắp tay hành lễ: "Bái kiến thế thúc!" Thấy vẻ mặt Từ Thuận Hòa kinh ngạc, cười nói: "Ta là huynh đệ cô họ với vương gia!"



Từ Thuận Hòa kinh ngạc nhìn Chu anh lại nhìn Phó Dư Sâm, phát hiện hai huynh đệ ngày thường đúng là có điểm giống, liền nhìn Phó Dư Sâm, lại cười nói: "Hiền tế, đây biểu huynh của ngươi?"



Chu anh: "..."



Phó Dư Sâm cúi đầu mỉm cười: "... Đây là cô gia biểu đệ của ta, Chu anh."



Từ Thuận Hòa xấu hổ cười: "..." biểu đệ này sao lại thấy giống biểu ca, biểu ca lại giống biểu đệ!



Ông liếc nhìn Phó Dư Sâm một cái, không thể không thừa nhận hiền tế của ông tuy quyền khuynh triều đình, nhưng lại nhìn giống như một thiếu niên ngượng ngùng.



Mắt phượng Phó Dư Sâm nhìn thoáng qua xe ngựa của Từ Xán Xán, rũ mắt xuống, gọimột tiếng "phụ thân", nói: "Thời tiết không tốt, chúng ta xuất phát đi!"



Từ Thuận Hòa được Phó Dư Sâm gọi một tiếng "phụ thân", tâm tình kích động, mãi cho đến khi lên ngựa vẫn còn đang ở trong mộng.



Hộ vệ cưỡi ngựa vây quanh đoàn người Phó Dư Sâm hướng phía cửa thành nam màđi.



Trong xe ngựa, Từ Xán Xán rúc mình vào lòng Từ vương thị, nói: "Nương, các ngườikhông nên bỏ con!"



Từ Vương thị thấy nữ nhi tiều tụy như thế, trong lòng rất tự trách, ôm sát Từ Xán Xán, thấp giọng nói: "Nương không bao giờ rời xa con nữa..." mũi bà ê ẩm, ánh mắt ươn ướt. thì ra sinh nhi dưỡng cái đều là khoản nợ, luyến tiếc không bỏ được, chỉ có thể cả đời sống với con càng lâu càng tốt...



Từ Thuận Hòa nắm chặt dây cương, nhìn ba con thú trước cửa cao lớn nguy nga vàtrên cửa chính đề sáu chữ to "Sắc tạo Thanh thân vương phủ", lại đếm đếm lông maotrên đầu hai con sư tử đá, sau khi xác định mười hai cái, mang theo sùng kính nhìn Phó Dư Sâm —— sư tử đá có mười hai lông mao trên đầu, chứng minh Phó Dư Sâm Thân vương là hàng thật giá thật!



Phó Dư Sâm không hề để ý: "Nhạc phụ đại nhân, mời!"



Thị vệ hộ vệ đại môn nhìn thấy Phó Dư Sâm, lập tức không tiếng động khom mình hành lễ.



Từ Thuận Hòa nhìn thị vệ mặc giáp trụ hai bên cửa lớn, trong lòng hơi kính sợ. Ông đối hiền tế Phó Dư Sâm này luôn kính sợ có thừa thân cận không đủ, cũng không dám hỏi nhiều, giục ngựa đi vào theo Phó Dư Sâm.



Chu anh lần đầu tiên vào phủ Thanh thân vương vừa mới cải tạo xong, cực kỳ hiếu kỳ, cũng theo đi vào.
Phó Dư Sâm xuống xe trước, sau đó quay lại vươn hai tay bế Từ Xán Xán xuống.



Tiểu nha hoàn Thanh Ba phía sau Bích Vân lặng lẽ dò xét một cái, phát hiện vương phi buộc chặt áo choàng được vương gia ôm vào ngực, áo trùm che kín mặt rúc vào ngực vương gia, căn bản không nhìn thấy rõ mặt của nàng.



Phó Dư Sâm ôm Từ Xán Xán trực tiếp vào nhà chính.



Dáng người vương gia cao gầy, vương phi xinh xắn lanh lợi, hai người rất xứng đôi.



Thanh Ba là nha hoàn tam đẳng, không có tư cách vào nhà hầu hạ, nàng trông mong nhìn Chu Nhan nhấc lên màn che đi vào nhà chính, đón vương gia ôm vương phi bước vào.



Trong phòng ánh nến cành hình chiếu sáng cả phòng ấm áp.



Từ Xán Xán tắm xong ngồi trước bàn trang điểm, Chu Nhan cầm khăn lụa lớn giúp nàng chà lau tóc.



Lúc Chu Nhan hầu hạ Từ Xán Xán, phát hiện môi nàng không tô son mà đỏ lạ thường, giống như bị sưng, liền ghé sát mặt nhìn.



Từ Xán Xán bị nàng nhìn có chút thẹn thùng, vội vàng lấy tay che môi lại, không để Chu Nhan nhìn kỹ.



Chu Nhan vốn dĩ muốn hỏi vì sao môi Từ Xán Xán lại sưng như vậy, Bích Vân liền kéo gấu váy của nàng. Chu Nhan quay đầu nhìn, Bích Vân đang nháy mắt với nàng.



Nghĩ nghĩ, Chu Nhan hiểu ra —— nhất định là vương gia hôn làm môi vương phi sưng lên!



Nàng không khỏi hé miệng cười, trong lòng vui mừng: vương gia và vương phi cảm tình thật tốt!



Kính trang điểm của Từ Xán Xán từ Ba Tư, soi người cực kỳ rõ ràng, nàng nhìn trong gương thấy Chu Nhan mím môi cười, nghĩ đến Chu Nhan đoán ra nguyên nhân môi nàng sưng đỏ, không khỏi xấu hổ.



Phó Dư Sâm mặc áo tắm trắng đi ra.



Chỗ cổ áo Phó Dư Sâm lộ ra xương quai xanh tinh xảo, áo rộng thùng thình càng làmhắn trong có vẻ gầy yếu hơn.



Chu Nhan và Bích Vân thấy thế, quỳ gối hành lễ rồi lập tức lui xuống.



Phó Dư Sâm nhìn Từ Xán Xán, nói: "đi lấy đồ ăn khuya cho vương phi đến đây!"



Chu Nhan dừng chân: "Vương gia, trong phòng bếp có sẵn mấy món canh, mặn a cháo trứng muối thịt nạc canh gà ô, ngọt chè hạt sen hoa quế, nước lê chưng bách hợp và cháo gạo kê."



Phó Dư Sâm đang muốn nói chuyện, Từ Xán Xán xoay người nói: "Cho ta một chén canh gà ô!"



Nàng sóng mắt lưu chuyển liếc Phó Dư Sâm một cái: "Cho vương gia các ngươi mộtchén nước lê chưng bách hợp!"



Chu Nhan đáp "Vâng", lui xuống cùng Bích Vân.



Từ Xán Xán ngửa đầu nhìn Phó Dư Sâm, vuốt môi hơi sưng sẳng giọng: "Đều tại chàng, nơi này của thiếp bị sưng lên rồi!"



Phó Dư Sâm nhìn nàng mỉm cười, Từ Xán Xán một chút khí kia liền biến mất khôngthấy bóng dáng tăm hơi, chỉ lo ngơ ngác nhìn Phó Dư Sâm. Phó Dư Sâm vốn dĩ ghét nhất người khác si mê khuôn mặt hắn, nhưng Từ Xán Xán nhìn mặt hắn hoa mắt si mê, trong lòng hắn lại khoan khoái: ít nhất nha đầu ngốc Xán Xán này yêu khuôn mặt của ta, không cách xa ta được chút nào!