Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu
Chương 145 :
Ngày đăng: 14:25 30/04/20
Thính Vũ nghĩ, lại nói: "Nhưng mà nô tài nghe người trong cung nói tin này, cũng không xác định." Phó Dư Sâm sai hắn trở về báo tin cho vương phi, cũng không bảo hắn nói chuyện sắc phong hoàng thái tử, cho nên sau khi nói xong, Thính Vũ lại có chút hối hận, lập tức sửa lại ý tứ.
Từ Xán Xán ngồi ở trên tháp, nhìn Thính Vũ đứng trước mắt, ánh mắt có chút mê man.
Tuy rằng biết Phó Dư Sâm một ngày kia sẽ trở thành hoàng thái tử của Đại Lương, nhưng mà, tốc độ này có phải quá nhanh hay không?
Từ Xán Xán cảm thấy trong lòng mình không phải vui mừng, mà là mê man: Phó Dư Sâm là hoàng thái tử, vậy nàng nên làm như thế nào?
Nàng thưởng cho Thính Vũ, lệnh hắn không được truyền tin ra ngoài, sau đó sai Chu Nhan đi gọi Phó Tùng, Phó Dương và Hàn Thủy đến đây, lại bảo Bích Vân đi mời bốn vị Lý ma ma tới.
Chờ bọn Phó Tùng vào hết nhà chính, Từ Xán Xán uống một hớp trà, buông trản trà xuống, rốt cục nàng cũng trấn định lạimột ít, ánh mắt như nước chậm rãi đảo qua những người trước mắt, sau đó trầm giọng nói: "Từ giờ trở đi, người trong Trúc Thanh viện nhất định phải thận trọng từ lời ăn tiếng nói đến việc làm, không nên nói không cần nói, không nên làm khôngcần làm; tuân thủ quy củ trong phủ, làm tốt bổn phận của bản thân, không cần nhiều sinh chi tiết. Tóm lại hai chữ —— công đuôi làm người"!"
"Ai dám mang phiền toái đến cho vương gia, vậy chớ có trách ta quá ác độc, " nàng ngẩng mặt, mặt non nớt hiện lên mộtchút tàn khốc, sau đó lại trầm tĩnh lại, "Nếu ai có thể lập công trạng, thì vương gia và ta nhất định sẽ thưởng xứng đáng!"
Dứt lời, nàng dặn Chu Nhan: "Phân những cái này cho mọi người uống trà đi!" Từ Xán Xán cho rằng cảm tình rất quan trọng, nhưng nếu muốn để người khác trung thành bán mạng, cũng không thể quá hẹp hòi.
Chu Nhan đáp "Vâng", cầm lấy ngân phiếu sớm chuẩn bị xong, phân phát cho từng người.
Lúc Chu Nhan đưa ngân phiếu, Từ Xán Xán giống như thoải mái mỉm cười đánh giá những người này, trong lòng cũng khẩn trương muốn chết, hai tay giấu trong ống tay áo nắm chặt chẽ—— đây đều là nàng tập luyện tính toán trước, hy vọng có thể diễn tốt mà không bị bại lộ.
Đám người Phó Dương một người được ngân phiếu một ngàn lượng, tất nhiên muốn tạ ơn.
Mặt Từ Xán Xán vẫn kéo căng như trước, nói: " Truyền lời ta xuống dưới, ràng buộc từng người phía dưới! Ban cho người dưới, chờ vương gia trở về, ta bẩm vương gia lại thưởng!"
Đám người Phó Dương trước tiên lui đến cuối hành lang, chờ Từ Xán Xán sai bảo.
Từ Xán Xán thế này mới thấy vừa rồi bởi vì khẩn trương, trên lưng mình toát ra một lớp mồ hôi lạnh, quần áo ỏng trắng dínhtrên người rất khó chịu.
Nàng muốn trở về phòng ngủ nghỉ ngơi một chút, nhưng còn rất nhiều chuyện vẫn chưa xử lý, đành phải cố gắng hết sức. Sau khi uống cạn sạch một hơi ly trà xanh, Từ Xán Xán bắt đầu xử lý gia sự.
Đầu tiên gọi Phó Dương vào.
Từ Xán Xán để hắn đi xin chỉ thị Định Quốc Công nên xử lý việc này như thế nào.
Đến cuối cùng, Từ Xán Xán phân công hết mọi chuyện, bên ngoài mọi người tản đi , Từ Xán Xán thế này mới nhớ tới Bạch Chỉ.
Nàng không biết vì sao vào thời khắc mấu chốt Bạch Chỉ lại làm như vậy, cũng không muốn biết rõ.
Từ Xán Xán dặn Bích Vân: "Đưa Bạch Chỉ giao cho Thi ma ma quản Thiên viện, bảo bà ta trông coi cẩn thận!" Tuy Thi ma makhông thân thiết với nàng, nhưng quản lý Thiên viện lại chưa từng xẩy ra sơ suất.
Bích Vân đáp "Vâng" rồi lui xuống.
Từ Xán Xán muốn đứng dậy nhưng vì ngồi quá lâu, chân đã tê rần, đành phải cười nói: "Ai nha, chân tê hết rồi!"
Chu Nhan đứng bên cạnh vội bước tới, mát xa chân cho Từ Xán Xán trước, sau đó cùng Phấn Y nâng Từ Xán Xán đứng lên.
Từ Xán Xán được các nàng nâng còn hơi khó chịu, liền đến phòng sinh hoạt làm nũng gọi Từ vương thị: "Nương, chân con đãtê hết rồi!"
Vì Từ Xán Xán xử lý gia vụ, Từ vương thị sợ quấy rầy nàng nên mình,Tiểu Hương và Đinh ma ma làm giầy cho Từ Xán Xán ở phòng sinh hoạt.
Nghe nữ nhi gọi mình, Từ vương thị vội chạy ra từ phòng sinh hoạt, bận bịu đỡ Từ Xán Xán đi vào, giúp nàng ngồi xuống tháp dựa vào đệm bên cạnh, sau đó đặt chân Từ Xán Xán lên đìu mình xoa bóp.
Chân Từ Xán Xán kỳ thật đã hết tê, nhưng nàng cố ý gào gào kêu, để Từ vương thị xoa chân cho nàng.
Từ vương thị biết đức hạnh cô nương nhà mình, xoa nhẹ trong chốc lát rồi dùng sức vỗ trên đùi Từ Xán Xán một cái: "Được rồi!"
Từ Xán Xán cười hì hì ngồi dậy, ngồi sát bên người Từ vương thị, đầu dựa trên vai Từ vương thị, sau một lúc lâu cũng khôngnói chuyện.
Từ vương thị cũng thở dài, vươn cánh tay ôm vai Từ Xán Xán, để nàng gối đầu lên chân mình, nhẹ nhàng vuốt ve tóc mai của nàng, ý muốn trấn an nàng.
Chu Nhan biết ý, lặng lẽ khoát tay áo, Phấn Y, Đinh ma ma và Tiểu Hương đều theo nàng đi ra ngoài.
Phó Vân Chương một trận khí huyết công tâm, tiện tay cầm lấy nghiên mực trên án thư định ném tới.
Mu bàn tay Phó Dư Sâm bắt lấy then cửa phía sau, ánh mắt cảnh giác nhìn ông, thời khắc chuẩn bị né tránh.
Phó Vân Chương nhìn dáng người Phó Dư Sâm gầy yếu và da mặt trắng bệch, trong lòng một trận nản lòng —— A Sâm đã trưởng thành, thân thể lại không tốt như vậy, không thể nói đánh là đánh!
Ông thở dài một hơi, nói: "Vậy ngươi nói một chút, vì sao từ chối!"
Phó Dư Sâm không thích nói chuyện, nhưng không có nghĩa tài ăn nói của hắn không tốt.
Sau một khắc hai phụ tử Phó Vân Chương chia sẻ tâm tư, ông thật sự bị Phó Dư Sâm thuyết phục: "A Sâm, không phải nóinhạc phụ ngươi lợi hại sao? đi tìm nhạc phụ ngươi xem mạch, nhanh sinh tôn tử cho ta!"
Phó Dư Sâm đáp, mang theo bọn Phó Liễu rời đi.
hắn vừa trở lại thư phòng, Lương Khánh Hạ liền bước vào.
Lương Khánh Hạ cũng không khách khí, trực tiếp hỏi: "Vương gia, khuyên Quốc Công Gia được không?"
Phó Dư Sâm khoe khoang gật đầu.
Lương Khánh Hạ thật sâu vái chào: "Vương gia, vẫn là ngài lợi hại!"
Từ Xán Xán ngủ mơ màng, cảm thấy trên mặt lạnh lạnh ẩm ướt, liền đưa tay sờ sờ, lại đụng tay Phó Dư Sâm —— Phó Dư Sâm đang nắm tay nàng!
Từ Xán Xán buồn ngủ nháy mắt không thấy bóng dáng, mở mắt: "Phó Dư Sâm?"
Phó Dư Sâm "Ừ" một tiếng, đứng dậy cởi y phục chỉ còn lại trung y tiết khố chui vào chăn.
trên người hắn lạnh lẽo, sáp lại người Từ Xán Xán ấm áp.
Từ Xán Xán chui vào lòng Phó Dư Sâm, hai tay hai chân quấn quít lấy Phó Dư Sâm sưởi ấm cho hắn.
một lát sau, nàng mới mở miệng khó hiểu hỏi: "Phó Dư Sâm, đến tột cùng chàng cùng ai tranh giành tình nhân vậy?"
Phó Dư Sâm thấy nàng mở miệng ra không hỏi đại sự, chỉ hỏi việc nhỏ này, không khỏi nở nụ cười, xoay người đặt Từ Xán Xán dưới thân, trên cao nhìn xuống Từ Xán Xán: "Vì quân cờ dụ địch!"
Từ Xán Xán nhìn mắt phượng hắn thật lâu, cuối cùng nói ra cũng là: "Phó Dư Sâm, ánh mắt của chàng thật đẹp!"
Phó Dư Sâm: "..." Xán Xán còn dễ dỗ hơn phụ thân!
hắn xoay người nằm bên cạnh Từ Xán Xán nở nụ cười.
Từ Xán Xán thấy hắn cười, ngồi dậy, giơ tay nắm bộ vị mềm mại kia của Phó Dư Sâm, gắt giọng: "Nếu chàng dám có nữ nhân bên ngoài, chàng xem thiếp đem chàng —— "
Dứt lời, nàng cố ý dùng sức nhéo nhéo cái vật kia, ánh mắt long lanh hai má phấn hồng, lại cảm nhận được vật kia biến hóathì nói không được nữa, mặt cũng nháy mắt đỏ bừng.
Phó Dư Sâm mắt phượng sâu thẳm nhìn nàng, hạ giọng nói: "—— nàng làm gì ta?" Cái vật kia đã bắt đầu bành trướng.
Từ Xán Xán ngây ngốc nhìn hắn. Vật trong tay đã tăng tới mức một tay nàng nắm không hết, còn vừa động vừa động.
Phó Dư Sâm hít một hơi, chuẩn bị đứng dậy đẩy ngã Từ Xán Xán.
Từ Xán Xán kinh hoảng nhìn hắn.
Nàng đọc ra dục vọng trong mắt phượng của Phó Dư Sâm—— Lúc Phó Dư Sâm muốn làm chuyện kia hoặc trong lòng nghĩ ra chủ ý phá hư, mắt phượng hắn đặc biệt đen đặc biệt sâu.
Nghĩ đến đây, Từ Xán Xán buông vật trong tay ra làm bộ muốn chạy, lại bị Phó Dư Sâm nắm eo nàng kéo trở về.
Phó Dư Sâm đắc ý đặt Từ Xán Xán dưới thân, cúi người hôn xuống