Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu
Chương 147 :
Ngày đăng: 14:25 30/04/20
Từ Xán Xán ngồi ở trên tháp cẩm, nhìn y phục hôm nay của mình mặc.
Hôm nay, nàng đúng lúc đội mũ hoa vàng ròng, mặc áo tay sam hồng tiêu kim, xem như đủ trang trọng, cũng không định thay quần áo, ngồi ngay ngắn ở trên tháp cẩm đợi khách vào.
Đổng ma ma tiến lên nhỏ giọng nói: "Bẩm vương phi, Diên Ân Hầu tay cầm quân quyền, trấn thủ quân phương Bắc thị trấn quan trọng Bình Châu; Thừa Ân Bá là ca ca tiên hậu của Vĩnh An đế, cữu cữu của cố thái tử; Mật Hương Hầu tuy có tước vị, lại tham gia võ cử tiến vào hệ thống võ quan, bây giờ là thủ lĩnh hắc y vệ của Vĩnh An đế."
Dứt lời, bà lùi sau đứng bên cạnh.
Từ Xán Xán kinh ngạc nhìn bà một cái, trong lòng trấn định rất nhiều.
Phó đại cô nương mang theo năm vị muội muội vào Trúc Thanh viện.
Đến cửa nội viện, nàng thấy một thanh niên thanh tú mặc giáp trụ mang theo hai binh lính canh gác ngoài cửa, không khỏi nhìn thoáng qua, phát hiện thanh niên lông mi hình như trăng lưỡi liềm, lông mày, ánh mắt và lông mi đều rất đen, giống như bước ra từ một bức tranh.
Mà lúc này, ánh mắt hắn nhìn bên này, trầm tĩnh thâm thúy hình dạng tốt đẹp, hình như là... Là mắt mèo.
Phó đại cô nương dù hơn bốn mươi tuổi, lúc lại tầm mắt tương giao với thanh niên vẫn không khỏi tim đập nhanh hơn.
Nàng ngẩng đầu cao, bày ra bộ dáng càng thêm cao ngạo che dấu nội tâm rung động này.
Hồ ma ma kính cẩn dẫn sáu vị cô nãi nãi đến trong viện.
Phó Lục cô nương đột nhiên mở miệng hỏi nói: "Hồ ma ma, ba binh lính canh giữ ngoài cửa nội viện kia là có chuyện gì xảy ra sao?"
Hồ ma ma dừng bước chân lại trả lời: "Bẩm lục cô nãi nãi, vài vị kia đều là thị vệ của vương phi."
Phó Lục cô nương nghẹn một chút, lúc này nàng cũng nghĩ đến thân phận địa vị chênh lệch giữa mình và Từ Xán Xán.
Dừng một chút, Phó Lục cô nương lại nói: "Những thị vệ này sao bề ngoài tuấn tú như thế? Tuyển trai lơ sao?"
Hồ ma ma cười như không cười nói: "Bề ngoài tuấn tú? Lão nô không nhìn ra! Vẫn là Lục cô nãi nãi nhìn ra được!"
Phó Lục cô nương: "..." Miệng của ma ma giữ cửa cũng thật lợi hại!
Phó đại cô nương nhíu mày nói: "đi thôi!"
Nàng xây dựng ảnh hưởng rất nặng, Phó Lục cô nương đành phải cúi đầu không nóithêm nữa.
Suy nghĩ như vậy, nàng càng vui mừng, đối đãi ba vị cô càng thêm thân thiết.
Phó đại cô nương và Phó nhị cô nương nhìn sắc mặt như bình tĩnh, kỳ thật trong lòngđang tính toán.
Các nàng phát hiện ba vị cô này hoàn toàn tới nịnh bợ nịnh hót Từ Xán Xán, này chứng minh cái gì? Chứng minh Diên Ân hầu, Thừa Ân Bá và Mật Dương hầu đều đitheo Phó Dư Sâm, cho nên bọn họ mới có thể không để ý tôn ti cao thấp nịnh bợ như thế!
Như thế xem ra, thế lực Phó Dư Sâm sớm sâu không lường được!
Sắc mặt Phó đại cô nương tái nhợt, trong lòng bàn tay ra không ít mồ hôi lạnh —— Mật Dương hầu là thủ lĩnh hắc y vệ của Vĩnh An đế, nếu ông ta theo phe Phó Dư Sâm vậy Phó Dư Sâm kế vị đã không còn gì bất ngờ!
Phó nhị cô nương nhìn về phía Diên Ân Hầu phu nhân ngồi ngay ngắn trên tháp cẩm thân mật trò chuyện với Từ Xán Xán ——mỹ nhân hiền lành nhỏ tuổi này, chẳng lẽ thậtsự sẽ trở thành nữ nhân tôn quý nhất Đại Lương sao?
Sau khi tan triều, Vĩnh An đế mang theo Phó Dư Sâm trở về Sùng Chính Điện.
Phó Dư Sâm kiên nhẫn hầu hạ ông nằm trên ngự tháp, lại cầm một đệm vàng đặt ở phía sau ông, tận lực làm Vĩnh An đế nằm thoải mái một chút.
Từ Thuận Hòa đã ở lại Sùng Chính Điện nhiều ngày, đến thời gian thì lên điện châm cứu cho Vĩnh An đế.
Bó châm xong Từ Thuận Hòa liền lui xuống.
Phó Dư Sâm cầm một cái khăn tay vàng lau mồ hôi trên trán Vĩnh An đế, vẻ mặt trầm tĩnh, không có chút thiếu kiên nhẫn nào.
Vĩnh An đế im lặng trong chốc lát, mới mở miệng nói: "A Sâm, vì sao ngươi cự tuyệt sắc phong?"
Phó Dư Sâm nhìn ông ta, sau đó thành thật nói: "Con cảm thấy hoàng... Phụ hoàng người không phải thực tình nguyện."
Vĩnh An Đế: "..."
Lúc ấy, ông quả thật không quá tình nguyện. Nếu không có biến cố, ông nhất định sẽlàm từng bước đem giao tất cả cho A Sâm ; nhưng lúc ấy A Sâm máu me đầm đìa sát khí đầy người đi đến, có thể làm cho ông nghĩ như thế nào?
Phó Dư Sâm bưng chén thuốc trên bàn, dùng thìa bạc quấy nhẹ nhàng, làm chén thuốc nguội một chút.
Lúc này, mi mắt hắn rũ xuống, lông mi đen dày ngay tại mí mắt tạo ra hai bóng dày đặc, đôi môi đỏ mím chặt, thoạt nhìn trong ủy khuất mang theo quật cường.
Tâm Vĩnh An đế nháy mắt mềm lại, nhìn Phó Dư Sâm, nhớ tới hoài nghi trước kia thậtlâu.