Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu

Chương 174 :

Ngày đăng: 14:25 30/04/20


Ngô phu nhân nhìn chằm chằm Ngô Bảo âm, trầm giọng nói: " một nhà chúng ta đều là nô tài của vương gia, vương gia muốn chúng ta canh ba chết, chúng ta không sống quá canh năm. Phụ thân ngươi đã từng nói vương gia cực kỳ sủng ái vương phi, hơn nữa vô cùng bao che khuyết điểm. Con xưa nay hiểu chuyện, lời nói như vậy sau nàykhông được nói nữa, miễn cho tai vách mạch rừng!"



Ngô Bảo âm nháy mắt biến đổi vẻ mặt, ôn nhu cười nói: "Mẫu thân, nữ nhi không phải chỉ oán giận hai câu thôi sao, ngươi xem ngươi nói bao nhiêu câu!"



Nàng mỉm cười nói sang chuyện khác: "Mẫu thân, vương gia có thị thiếp không?"



Ngô phu nhân thở dài nói: "Có, đương nhiên có, nghe cha con nói, ở hậu viện vương gia thiếp thị luyến đồng chừng mấy chục người."



Bà hoài nghi nhìn nữ nhi, nói "Nay vương phi được sủng ái, những người đó ngay cả Thân vương phủ đều vào không được, hiện tại đều ở trong Quốc Công phủ!"



Ngô Bảo âm mỉm cười nói sang chuyện khác: "Mẫu thân phụ trách thức ăn ở phòng bếp của vương gia và vương phi sao?" Trong lòng nàng lại suy nghĩ: ngay cả một nữ nhi nhà nghèo như Từ Xán Xán cũng không so được, thì những thiếp thị này đúng là vô tích sự; nếu đổi lại là ta, nhất định sẽ không để Từ Xán Xán ép tới ngay cả Vương phủ cũng vào không được!



Lúc này, Ngô phu nhân trầm ngâm một chút, nói: "Đúng vậy!" Ngô Bảo âm mỉm cười đứng dậy đấm lưng cho mẫu thân, vừa đấm vừa nói: "Mẫu thân vất vả rồi!"



Ngô phu nhân thở dài nói: " Chúng ta muốn nịnh bợ vương gia và vương phi cònkhông được, chỉ mong có thể hầu hạ chu đáo, phụ thân con trở về cũng không oán giận."



Ngô Bảo âm rũ mắt xuống nói: "Chỉ cần hầu hạ vương gia vừa lòng là được!"



Ngô phu nhân lại nói: "Chúng ta còn phải đi thỉnh an vương phi, phái người lặng lẽ nhìn, thấy Từ tiên sinh ra, chúng ta lập tức đến!"



Từ Xán Xán thấy phụ thân rơi vào trầm tư thì đứng dậy rót cho ông một chén trà, sau đó ngồi bên cạnh chờ ông.



một lát sau, cuối cùng Từ Thuận Hòa cũng tính ra, ngẩng đầu nhìn Từ Xán Xán, nói: "Tốt nhất nên thêm hai tháng rồi tính đến chuyện này!"



Thấy nữ nhi nghi ngờ, Từ Thuận Hòa nghĩ một chút, giải thích nói: "Thứ nhất, thân thể của con cần được bồi dưỡng lại. Thứ hai, hiền tế bây giờ đang uống thuốc, chuyện này từ từ rồi tính."



Từ Xán Xán hiểu ra, ngoan ngoãn gật đầu: "Con biết rồi!"



Nàng lại cười yêu kiều rót cho Từ Thuận Hòa thêm một chén trà: "Phụ thân, mời uống trà, là mao tiêm ngươi yêu nhất!"
Từ Xán Xán dựa vào gối hồng thêu phong lan mới đổi, nghĩ đến mình làm Ngô Bảo âmkhông thoải mái, trong lòng rất đắc ý.



Lúc Phó Dư Sâm trở về, thấy chính là ánh mắt Từ Xán Xán đang tỏa sáng như có điều suy nghĩ. hắn nhìn Từ Xán Xán liếc mắt một cái, đi phòng ngủ.



Từ Xán Xán lập tức hiểu ra, nói: "Chu Tước, ngươi lui xuống trước đi!"



Lại nói: "Bảo Bích Vân bưng thuốc của vương gia lên!"



Vì vương gia ngay tại phòng ngủ cách vách, đầu Chu Tước cũng không dám nâng, đứng dậy vội vàng lên tiếng, lui xuống.



Phó Dư Sâm đầy bụng tâm sự, cũng không chú ý tới nha hoàn ấn chân cho Từ Xán Xán là ai, trở lại phòng ngủ rửa tay rồi thay một bộ áo bào trắng ở nhà, thế này mới thấy nàng ta rời đi, lúc này mới đi ra, ngồi sát bên cạnh Từ Xán Xán ở trên tháp cẩm.



hắn ngồi xuống liền thấp giọng hỏi Từ Xán Xán: "Nhạc phụ đại nhân nói như thế nào?"



Từ Xán Xán liếc hắn một cái: "Phụ thân nói, chàng hiện tại đang uống thuốc, chờ hai tháng sau rồi nói tiếp!"



Phó Dư Sâm nghe vậy mừng rỡ, vươn tay ôm eo Từ Xán Xán, sợ run trong chốc lát mới nói: "Ta chỉ muốn Phó thị có hậu."



Từ Xán Xán thấy hắn nói điềm xấu, dùng ngón tay chọt lên mặt Phó Dư Sâm một cáinói: "Thiếp cái gì cũng không hiểu, sẽ bị người khác bắt nạt, chàng nên sống lâu trăm tuổi bảo vệ thiếp!"



Phó Dư Sâm thấy nàng sóng mắt lưu chuyển quyến rũ hơn người, trong lòng rung động, bỗng ôm chặt eo Từ Xán Xán: "Chúng ta tương lai nhất định sẽ có nhi tử!"



Từ Xán Xán dựa vào lòng hắn, thấp giọng nói: "Nhi tử sao có thể so được với trượng phu? Chàng nhất định phải sống thật lâu thật lâu bảo vệ thiếp! Nếu chàng là... Thiếp cũng theo chàng!", Từ Xán Xán thật nghĩ như vậy. yêu Phó Dư Sâm, đã chảy nhập vào máu thịt của nàng, Phó Dư Sâm đã thành bộ phận quan trọng nhất trong sinh mệnh của nàng.



Phó Dư Sâm chỉ cảm thấy rung động đến tâm can, sợ run trong chốc lát mới nói: "Tasẽ cố gắng sống thật lâu một chút, cho dù tương lai thật sự... Ta cũng sẽ dẫn nàng theo!"



Nghe lời hắn nói, Từ Xán Xán cũng không sợ nổi da gà, ngược lại trong lòng vô cùng ngọt ngào, nàng "Ừ" một tiếng, dán mặt lên ngực Phó Dư Sâm, lắng nghe tiếng timhắn đập.