Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu
Chương 176 :
Ngày đăng: 14:25 30/04/20
Chờ tất cả mọi người lui xuống, Phó Dư Sâm ngồi xuống bên cạnh Từ Xán Xán, liếc mắt một cái nhìn Từ Xán Xán đang lặng lẽ nhìn hắn, không nói gì.
Từ Xán Xán lén lút nhích về phía Phó Dư Sâm, chờ đến lúc ngồi sát bên Phó Dư Sâmthì mới dừng lại động tác nhỏ, nhìn Phó Dư Sâm, vẻ mặt cầu khen ngợi: "Phó Dư Sâm, lần này thiếp làm đúng không?!"
Phó Dư Sâm thấy nàng ngây thơ đáng yêu như thế, rũ mắt xuống "Ừ" một tiếng.
Từ Xán Xán dựa đầu vào vai Phó Dư Sâm, nhẹ giọng nói: "A Sâm, chàng yên tâm, về sau thiếp sẽ cẩn thận!"
Người nàng tỏa ra mùi thơm, làm lòng Phó Dư Sâm bỗng dưng mềm mại, hắn nóigiọng khàn khàn:"Biết rồi".
Từ Xán Xán được voi đòi tiên, ngẩng đầu cười tươi như hoa nhìn Phó Dư Sâm: "Vậy chàng đi mua sách với thiếp đi!"
Phó Dư Sâm nhìn nàng chăm chú, mắt phượng bình tĩnh không động đậy, cũng khôngnói gì.
Từ Xán Xán cố ý cho hắn một ánh mắt quyến rũ, người ngồi thẳng, mở miệng nói: "Bích Vân bưng dưa hấu lên đi!"
Bích Vân đứng ngoài hành lang đáp một tiếng.
Từ Xán Xán nhìn Phó Dư Sâm: " Thành đông Lương Châu có một nhà họ Mộc, khuê nữ nhà này vô cùng lợi hại, có thể trồng dưa hấu cát vào mùa xuân, nhưng sản lượng hơi thấp một chút, rất quý, Hàn Thủy tự mình dẫn người đi mua mang về!"
Phó Dư Sâm nhìn nàng một cái, không nói gì.
Thấy Bích Vân dùng khay bưng đĩa thủy tinh dưa hấu vào, Từ Xán Xán vội nói: đặt đâyđi!"
Bích Vân đáp "Vâng", đặt đĩa dưa hấu lên bàn, sau đó chuyển bàn đến bên tay phải Từ Xán Xán —— vương gia ở bên trái vương phi, nàng không dám đi đụng vương gia để rước lấy xui xẻo.
Từ Xán Xán cầm nĩa bạc, xăm một miếng dưa hấu bỏ vào miệng Phó Dư Sâm, cườinói: "Rất ngọt đúng không?"
Phó Dư Sâm gật đầu.
Từ Xán Xán liền bắt đầu đút hắn ăn dưa hấu.
Vừa đút cho Phó Dư Sâm nàng cũng vừa ăn.
Chờ đến lúc hai vợ chồng ăn hết đĩa dưa hấu, Từ Xán Xán thế này mới nhìn Phó Dư Sâm, trong giọng nói mang theo chút uất ức: "A Sâm, sách thiếp mang từ Lạc Dương đến đã đọc hết rồi, cả ngày lẫn đêm đều ở trong viện, ngẩng đầu cũng là mặt trời của viện này, giống như ngồi tù vậy..."
Tài ăn nói của nàng rất tốt, tự thuật sự tình rất sống động, nghe xong Ngô phu nhân lập tức ngã xuống đất.
Chu Nhan lấy bức thư viết lời tươi đẹp ra, đưa đến trước mặt Ngô phu nhân cho bà ta đọc, đồng thời vẫn duy trì khoảng cách nhất định, đề phòng Ngô phu nhân đột nhiên cướp đoạt tiêu hủy chứng cớ.
Ngô phu nhân vội vàng nhìn, cuối cùng không thể nói nên lời cầu tình cho nữ nhi, dập đầu cho Từ Xán Xán một cái, chảy nước mắt lui xuống.
Dùng cơm tối xong, Phó Dư Sâm tắm rửa ở phòng tắm, Từ Xán Xán cầm một bộ trung y bạch trù đi vào. Vì sợ Phó Dư Sâm dây dưa, nàng đặt quần áo ở giá áo rồi khẽ cườimột tiếng chạy ra —— Tuy ở trong thùng tắm làm chuyện kia cũng rất tình thú, nhưngthật sự quá mệt mỏi, mỗi lần làm xong, eo nàng luôn giống như bị chặt đứt!
Từ Xán Xán vừa trở lại phòng ngủ, Chu Nhan cười dài vào hồi báo: "Vương phi, Đổng ma ma đưa y phục ngày mai ngài muốn mặc tới!"
Từ Xán Xán nghe vậy mừng rỡ: "Lấy ra cho ta xem!" Nàng xin Phó Dư Sâm chuẩn bị cho nàng một bộ nam trang, nhưng Phó Dư Sâm cho dù như thế nào cũng không đáp ứng, nàng không thể làm gì đành phải xin việc khác, cho Đổng mẹ ra ngoài mua mộtbộ y phục bình dân về.
Đổng ma ma mua về áo sam thâm lam và một cái váy vải thô xám trắng, đúng là trang phục nữ tử bình dân trên đường Lương Châu. Vì để làm cho thật, Đổng ma ma còn mua cho Từ Xán Xán một cây trâm bạc thô ráp.
Sau khi Từ Xán Xán thay bộ y phục này, lại tháo cây trâm hoa đào trên đầu xuống, cài cây trâm kia lên, đứng trước gương soi soi, bản thân cảm thấy không đẹp cho lắm, liềnđi phòng tắm tìm Phó Dư Sâm.
Phó Dư Sâm đang dùng khăn tắm lớn lau người, Từ Xán Xán thình lình đi vào, cách lớp sương mù hắn không nhận ra Từ Xán Xán, lúc này quay lưng lại.
Từ Xán Xán cười hì hì đến gần một chút, nhìn lưng Phó Dư Sâm, cười nói: "Ôi, thiếp đãsớm nhìn hết rồi, chàng không cần thẹn thùng!"
Tuy miệng nói như vậy nhưng ánh mắt của nàng vẫn nhìn về phía lỗ tai Phó Dư Sâm, muốn nhìn hắn có phải thẹn thùng hay không —— Phó Dư Sâm thẹn thùng, trên mặtkhông hiện ra nhưng lỗ tai lại trở nên đỏ bừng.
Lỗ tai Phó Dư Sâm đương nhiên đỏ, hắn quay lưng lại buông khăn lụa ra, cầm áo tắm mặc vào, thế này mới xoay người nhíu mi nói: "Mặc quần áo như vậy làm gì?"
Từ Xán Xán thở dài: "Quần áo này khó coi, ngày mai thiếp muốn mặc nam trang theo chàng đi ra ngoài!"
"Nha, " Phó Dư Sâm rũ mắt xuống, nói, "Vậy nàng phải làm cho ta cao hứng!" trênthực tế, hắn an bài Từ Xán Xán mặc nam trang theo hắn đi ra ngoài dạo tiệm sách.
Mắt Từ Xán Xán sáng lấp lánh: "thật sao?" Nàng có biện pháp làm cho Phó Dư Sâm cao hứng.
Phó Dư Sâm "Ừ" một tiếng, làm tư thế muốn nhấc chân đi ra ngoài.
Từ Xán Xán vội chân chó dắt tay hắn: "Vương gia, để tiểu nhân hầu hạ ngài!" Nàng nắm tay Phó Dư Sâm đi phòng ngủ.